Sinh mẫu của Tiêu Chỉ Quân - Lệ tần, ban đầu chỉ là mỹ nhân. Vì dung mạo cực đẹp, lại giỏi múa, mới được An Khánh Đế sủng ái. Chỉ là được sủng ái không lâu, sau khi Tiêu Chỉ Quân sinh ra trên trời xuất hiện điềm dữ, Lệ tần lấy cái chết bảo vệ nàng, từ đây hai mẹ con mất đi sự sủng ái của đế vương.
Năm Tiêu Chỉ Quân chín tuổi theo An Khánh Đế đến hành cung Xuân Sơn săn bắn, khi trở về, Hoàng Hậu nói Lệ tần không chịu đựng được lãnh cung tịch mịch, đã tự sát.
Phi tần tự sát trong cung, vốn là việc kiêng kị, Hoàng Hậu đã sớm qua loa nhập liệm hạ táng thi thể, nàng không thể gặp mặt mẫu phi lần cuối.
Nàng cũng từng hoài nghi lý do thoái thác của Hoàng Hậu, không chịu tin mẫu phi tự sát bỏ lại nàng. Hơn nữa lại đúng lúc bọn họ đều không ở cung xảy ra chuyện?
Nhưng sau đó nàng điều tra nhiều lần, không tìm được chút điểm đáng ngờ nào.
Hiện giờ Thư Linh Đình nói vậy, lại gợi lên nghi hoặc đã từng ẩn sâu dưới đáy lòng nàng.
Không khí trong sảnh nhất thời trầm ngưng, An Trường Kha lo lắng nhìn về phía Tiêu Chỉ Quân —— trong ký ức đời trước, không hề nhắc đến việc Lệ tần.
Thấy Tiêu Chỉ Quân trầm mặc không nói, nhưng thần sắc cuồn cuộn nổi lệ khí. Trong lòng biết đã đạt được mục đích, Thư Linh Đình lại làm bộ thở dài.
"Nói miệng không bằng chứng, bổn công chúa dựa vào cái gì tin ngươi?" Tiêu Chỉ Quân kiệt lực duy trì bộ dáng không biểu tình, bàn tay đặt trên đầu gối đã gắt gao nắm chặt thành quyền.
Thư Linh Đình thở ngắn than dài: "Việc năm đó, chứng cứ đã bị dọn dẹp sạch sẽ...... Ta chỉ ngẫu nhiên biết được việc này, nếu không phải lần này được ngài cứu giúp, lương tâm rất bất an, bằng không cũng sẽ không nhắc đến việc năm xưa......"
"Nhưng mà......" Hắn làm đủ tư thái, lại chuyển đề tài vừa rồi: "Tuy ta không có chứng cứ, nhưng có một người, khẳng định biết chân tướng."
An Trường Kha bỗng giật mình, trong lòng hiện ra một người, liền nghe Thư Linh Đình nói: "Nếu Công Chúa không tin lời ta, hãy đi tìm Trưởng công chúa chứng thực, chắc chắn ngài ấy biết."
Trưởng công chúa, Tiêu Hữu Hỉ.
Nữ nhi duy nhất của Triệu Thái Hậu, công chúa tính tình cao ngạo. Trong các đứa con của An Khánh Đế, nàng chỉ thương yêu Tiêu Chỉ Quân nhất.
Lúc trước An Trường Kha từng hỏi nàng, nàng nói thương Tiêu Chỉ Quân mất mẹ từ nhỏ. Nhưng lý do này không khỏi gượng ép. Nhưng nếu thêm cái chết của Lệ tần, có lẽ sẽ dễ hiểu hơn.
An Trường Kha nhìn Tiêu Chỉ Quân, chỉ thấy biểu tình của nàng căng chặt, đôi mắt sâu thẳm nhìn không thấy đáy, môi mỏng dùng sức mím, tuy miễn cưỡng vẫn duy trì trấn định, nhưng nàng nhìn ra hoảng sợ cùng yếu ớt.
Trong lòng xiết chặt, An Trường Kha nhìn về phía Thư Linh Đình, ánh mắt chốc lát lạnh xuống, đứng dậy tiễn khách.
"Là thật hay giả, bọn ta sẽ tự kiểm chứng. Nếu Thư tướng quân không có việc gì, thì mời về cho."
Nàng không chút khách khí ngầm đuổi khách, Thư Linh Đình cũng không giận, lắc đầu thở dài nói: "...... Là ta thiếu suy xét, có lẽ không nên nói ra việc này."
Đôi mắt của An Trường Kha lạnh lẽo, cười như không cười: "Ta lại thấy Thư tướng quân suy xét quá chu đáo."
Thư Linh Đình giả vờ không hiểu, ha ha cười với nàng.
An Trường Kha đưa hắn ra ngoài sảnh, nghiêm mặt nhìn hắn: "Ân tình này của Thư tướng quân phủ Bắc Chiến Vương nhớ kỹ, nhưng nợ mạng không dễ dàng trả hết như vậy, sau này Công Chúa sẽ tự đến đòi."
Thư Linh Đình ngừng tươi cười, có lệ chắp tay, liền đi nhanh ra ngoài.
Sắc mặt An Trường Kha khá hơn, lại giơ tay xoa xoa gò má, điều chỉnh tốt biểu tình, mới về trong sảnh.
Tiêu Chỉ Quân vẫn duy trì tư thế như trước khi nàng ra ngoài, hai bên cổ cùng mu bàn tay nổi gân xanh, kinh mạch màu xanh đột ngột lan khắp làn da, làm cho người ta sợ hãi.
An Trường Kha như không thấy, tiến lên ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay của nàng nói: "Mặc kệ hắn nói thật hay giả, chúng ta đi tìm Trưởng công chúa hỏi là được. Nếu mẫu phi bị kẻ gian làm hại, chúng ta sẽ đi tìm kẻ thù, báo thù cho người."
Mặc dù nàng cảm thấy, hôm nay Thư Linh Đình dám đến nói lời này, vậy tám chín phần là thật.
Hơn nữa, việc của Lệ tần hơn phân nửa không thoát được liên quan đến Hoàng Hậu. Thư Linh Đình nói báo ân, chỉ là muốn mượn cơ hội khơi mào bọn họ tranh đấu với Hoàng Hậu.
Tiêu Chỉ Quân ngước mắt nhìn nàng, đồng tử có chút rung động. An Trường Kha càng dùng sức nắm chặt tay nàng: "Hôm nay muộn rồi, ngày mai ta đến phủ Trưởng công chúa, người muốn đi cùng ta không?"
Hai người đối diện hồi lâu, Tiêu Chỉ Quân mới gian nan mà phun ra một chữ "Đi", tiếng nói khàn khàn không còn bộ dáng.
Bắc Chiến Vương Công Chúa xưa nay không yếu đuối hay khiếp sợ chuyện gì, là nữ tướng bị thương cũng có thể giơ thương giết địch, An Trường Kha chưa bao giờ thấy nàng yếu đuối như vậy, chân tướng Lệ tần chết trong nháy mắt phá da đồng giáp sắt của nàng, đánh nàng tan nát đến tận linh hồn.
Tuy rằng nàng vẫn biểu hiện trấn định, nhưng An Trường Kha mơ hồ nhìn thấy tiểu Tiêu Chỉ Quân năm ấy từ hành cung trở về nhận được tin mẫu phi chết.
An Trường Kha không nói mấy lời an ủi vô ích, chỉ gắt gao nắm tay nàng, im lặng bên cạnh nàng.
Tiêu Chỉ Quân rũ mắt nhìn chằm chằm tay hai người giao nhau, từng giọt nước mắt rơi lên tay An Trường Kha rồi thấm dần vào điểm giao giữa hai bàn tay, thật lâu sau mới khàn khàn nói: "Sau khi mẫu phi chết, ta từng ngầm tra xét, nhưng không tìm được nửa dấu vết để lại. Tất cả mọi người nói với ta, mẫu phi chịu không nổi lãnh cung gian khổ, lựa chọn tự sát."
Lúc đầu nàng không tin, nhưng sau đó không tìm thấy chứng cứ, lại nghe nhiều, dần dần nàng liền tin, thật sự từ bỏ truy tìm chân tướng.
Nhưng mẫu phi của nàng rõ ràng là nữ tử cứng cỏi, mặc dù thất sủng ở lại Tê Ngô Cung không khác lãnh cung, mặc dù nô tài gió chiều nào theo chiều ấy, cắt xén đồ ăn y phục, mẫu phi cũng chưa bao giờ lộ ra sầu khổ.
Mẫu phi xuất thân bình dân, nô tài cắt xén đồ ăn, nàng đói đến khóc, mẫu phi liền đi tìm hoa cỏ có thể ăn trong hoa viên, kết hợp với bột mì làm bánh cho nàng ăn. Xiêm y bị cắt xén, người liền xé màn che làm vải dệt, làm thành áo hai lớp chống lạnh cho nàng mặc.
Lệ tần từng hưởng hết ân sủng của đế vương, chọc không ít người. Sau này thất thế, đừng nói những quý nhân động thủ, cũng có nhiều nô tài dùng đủ chiêu trò dày vò bọn họ. Đã rất nhiều năm, hai mẹ con đều sống nương tựa nhau mà chịu đựng. Tính tình nàng ôn hòa, yêu thương cưng chiều Tiêu Chỉ Quân, dốc hết sức lực của mình có thể cho đều cho nàng, che chở nàng bình an lớn lên.
Một mẫu thân mạnh mẽ như vậy, nào có thể vứt bỏ con nhỏ mới chín tuổi, chọn tự sát chứ?
"Ta không nên tin." Tiêu Chỉ Quân khẽ run nói: "Người hàm oan mà chết, ta lại tin người ngoài nói, từ bỏ tìm kiếm chân tướng. Để người chết không rõ ràng......"
Nàng lẩm bẩm như tự nói: "Khẳng định mẫu phi rất thất vọng,"
"Không phải đâu." An Trường Kha nghe mà đau xót, ôm nàng vào lòng: "Khi đó người còn nhỏ, những người đó hợp nhau lừa người, sao người có thể tra ra?"
"Chắc chắn mẫu phi sẽ không trách người." An Trường Kha vỗ nhẹ lưng nàng, thanh âm nhẹ nhàng: "Mẫu phi thương người như thế, khẳng định mong người sống tốt. Lại nói, giờ chúng ta báo thù cho mẫu phi cũng không muộn......" Cảm giác được lực đạo trên eo càng lúc càng lớn, An Trường Kha than nhẹ một hơi, cũng dùng sức ôm lấy nàng.
*
Tối nay Tiêu Chỉ Quân phá lệ trầm mặc, sự yếu ớt ngắn ngủi trong sảnh kia tựa như ảo giác. Nàng bình tĩnh dùng bữa tối với An Trường Kha, rồi đi tắm, thậm chí còn đi nhìn nhìn hai đứa nhỏ. Sau đó mới theo An Trường Kha đi nghỉ ngơi.
Bình tĩnh đến mức làm An Trường Kha hơi sợ.
Một đêm, không ai ngủ được.
Sắc trời mới sáng, Tiêu Chỉ Quân liền