Từ lúc Tiêu Hữu Hỉ mở miệng, hai người ngồi đối diện không hề nói câu nào. Những chuyện cũ này quá mức dơ bẩn, giống miếng thịt thối để lâu, lúc này đào ra, hôi thối không ngửi được, làm người ta buồn nôn.
Thậm chí nàng không dám nhìn đôi mắt của Tiêu Chỉ Quân, hơi cong lưng, tiếp tục kể lại chuyện cũ dây dứt lương tâm nàng.
"Sau khi...... Lệ tần chết, Thái tử mới hoảng sợ. Khi đó hắn còn nhỏ, liền đi cầu Hoàng Hậu. Hoàng Hậu chấp chưởng hậu cung nhiều năm, nhanh chóng quyết định xử trí cung nhân đi theo Thái tử, sau đó lại xử lý thi thể Lệ tần, đưa Thái tử đi tìm mẫu hậu chịu đòn nhận tội."
Thái tử là lợi thế của Triệu gia, những năm này Thái Hậu nâng đỡ hoàng đế nâng đỡ Hoàng Hậu, sau lại bồi dưỡng Thái tử, xét đến cùng đều là vì giữ vinh quang cho Triệu gia. Tuy Thái tử làm chuyện quá đáng, nhưng hai mẹ con quỳ gối trước mặt Thái Hậu khóc lóc kể lể, Thái Hậu liền mềm lòng.
Nói đến cùng, bà cũng không bỏ được đứa cháu trai duy nhất này. Huống hồ gừng càng già càng cay, bà rất nhanh nghĩ ra lý do thoái thác, lại gọi người hung hăng phạt trượng Thái tử. Sau đó làm chủ, bảo phò mã Thái Thông dẫn người thu dọn hạ táng thi thể Lệ tần.
Tiêu Hữu Hỉ thông tuệ từ nhỏ, không khí dị thường khẩn trương trong cung với đôi câu vài lời của cung nhân liền biết được đã xảy ra chuyện lớn, xuất phát từ tò mò, nàng lén vào trong điện của Triệu Thái Hậu, nghe trộm ba người nói chuyện, biết được chân tướng.
An táng thi thể Lệ tần chính là trượng phu của nàng - Thái Thông, Thái Thông không thể cự tuyệt yêu cầu của nàng. Nàng tìm cớ xuất cung tìm được Thái Thông, thấy được thi thể Lệ tần.
Khi còn sống, Lệ tần là mỹ nhân, sau khi chết sắc mặt lại xám xanh, vết bóp tím đen quanh cổ, đôi mắt hạnh đen nhánh mở to không còn sự sống, chết không nhắm mắt. Trước đây Tiêu Hữu Hỉ nghe nói, sau khi Lệ tần thất sủng ngày tháng sống ở lãnh cung không tốt lắm, nhưng chính mắt thấy thi thể của nàng, lại cảm thấy hết thảy quá hoang đường.
Thái tử giết phi tần hậu cung, mẫu thân, hoàng tẩu, trượng phu của nàng hợp lực che dấu chân tướng. Chỉ vì bảo toàn thanh danh của Thái tử!
Một người kế vị, phạm vào nhân luân, coi rẻ mạng người. Sao xứng làm vua một nước?
"...... Sau đó hoàng huynh từ hành cung Xuân Sơn về, liền bị mẫu hậu gọi đi mật đàm. Ta không biết bọn họ nói gì, tóm lại, hoàng huynh tin lý do của bọn họ, vô ý làm ra chuyện này. Cuối cùng trong cung thống nhất lý do, tuyên bố với bên ngoài Lệ tần không chịu nổi gian khổ ở lãnh cung, tự sát mà chết."
Tê Ngô Cung vốn không có cung nhân hầu hạ, giảm bớt mấy việc bịt miệng. Cung nhân bên cạnh Thái tử sớm bị xử lý sạch sẽ. Người biết chỉ còn lại họ. Tất cả mọi người hy vọng chuyện này mau chóng lắng xuống.
Chỉ có Tiêu Chỉ Quân chín tuổi không tin, ngầm điều tra chân tướng. Chỉ là nàng nhỏ tuổi, trên tay không có ai đắc dụng. Trong cung đều biết việc này, nhưng ngậm miệng không nói, nhìn nàng tốn công vô ích mà tìm kiếm chân tướng, rồi cố ý bảo cung nhân nói mấy câu "Lệ tần sớm hết hy vọng" linh tinh bên tai nàng.
Dần dà, cuối cùng nàng cũng từ bỏ tìm kiếm cái gọi là chân tướng.
"Thực vớ vẩn phải không?" Tiêu Hữu Hỉ giễu cợt một câu, rũ đôi mắt: "...... Ta đã từng không đành lòng, muốn nói chân tướng cho con. Nhưng phò mã ngăn cản ta."
Thanh âm nàng run rẩy khó phát hiện: "Hắn quỳ trên mặt đất, cầu ta nhìn 82 mạng người trên dưới Thái gia mà phân xử, xem việc này chưa bao giờ xảy ra......"
"Ta đã đồng ý." Đến lúc này, nàng mới nâng mặt nhìn Tiêu Chỉ Quân, thần sắc thoải mái như được giải thoát: "Bọn họ đều là hung thủ, ta có thể không phải sao?"
Những năm nay nàng dọn khỏi Thái gia, ở riêng cùng phò mã, muốn quan tâm bù đắp cho Tiêu Chỉ Quân, nhưng mỗi khi thấy nàng, luôn nhớ tới đôi mắt chết không nhắm lại của Lệ tần. Cảm giác áy náy cùng tội ác thời thời khắc khắc quấn quanh nàng, khiến nàng không được an bình.
"Có lẽ đây là báo ứng......" Tiêu Hữu Hỉ nói: "Ta biết, chính là những việc này."
Nàng nói xong, liền uể oải cúi đầu xuống, quanh thân suy sụp dáng vẻ già nua. An Trường Kha nhớ tới đời trước, sau khi phò mã chết, nàng cũng thanh đăng cổ phật bầu bạn một đời, không biết vì chuộc tội cho mình, hay vì phò mã. Hoặc là......cả hai người.
Từ đầu tới cuối Tiêu Chỉ Quân không nói một lời. Từ lúc Trưởng công chúa nói ra chân tướng, nàng liền bình tĩnh dị thường.
Chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trưởng công chúa, nàng không nói một lời mà đứng dậy đẩy cửa ra ngoài. An Trường Kha đuổi theo gọi nàng, nàng mới dừng bước, xoay người lại, ngữ khí hết sức ôn hòa mà nói với An Trường Kha: "Ta đi xử lý chút việc, nàng về trước đi."
Rõ ràng đáy mắt Tiêu Chỉ Quân châm lửa, chỉ cần một cơ hội thì có thể cháy lan ra đồng cỏ.
An Trường Kha lắc đầu: "Người đi đâu? Ta đi cùng người."
Tiêu Chỉ Quân nhìn nàng thật sâu, như thỏa hiệp nói: "Thôi, ta đưa nàng về trước."
Hai người trầm mặc lên xe ngựa, Tiêu Chỉ Quân bình tĩnh ngồi một bên, đáy mắt yên ổn thâm trầm, An Trường Kha vô cớ cảm thấy bất an, theo bản năng nắm chặt tay nàng: "Đừng làm chuyện ngu ngốc."
Tiêu Chỉ Quân giật giật môi, chỉ nói: "Đừng để tâm."
Sau khi về, Tiêu Chỉ Quân không khác ngày thường, An Trường Kha đi theo nàng không rời một tấc, nàng lại không có hành động gì khác thường.
Hai người dùng bữa tối như bình thường, nhìn hài tử, tắm rửa, sau đó ôm nhau ngủ.
An Trường Kha không định ngủ, nhưng không biết sao, mí mắt càng ngày càng nặng, cứ thế ngủ mất. Chờ nàng đột nhiên bừng tỉnh, đã là nửa đêm. Bên cạnh đệm chăn lạnh lẽo —— Tiêu Chỉ Quân đã sớm rời đi.
Vội vã khoác áo ngoài đứng dậy, lại thấy vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt, hộ vệ thống lĩnh đang bố trí canh phòng. An Trường Kha có dự cảm không rõ: "Các ngươi đang làm gì? Công Chúa đâu?"
Hộ vệ thống lĩnh né tránh, nói gần nói xa. Hiển nhiên đã được dặn dò.
Thấy không hỏi ra, An Trường Kha về phòng đổi xiêm y, muốn giục ngựa ra ngoài tìm, lại bị thống lĩnh ngăn lại: "Công Chúa phi, Công Chúa ra lệnh bọn ta ở trong phủ bảo vệ ngài cùng thế tử quận chúa."
An Trường Kha càng bất an hơn, giục ngựa tiến lên một bước, thần sắc lạnh lẽo: "Tránh ra!"
Đối phương ngăn trước cửa không nhường một bước.
Ánh mắt An Trường Kha lạnh lùng, rút trường kiếm bên hông thủ lĩnh, hướng mũi kiếm về mình, lạnh lùng nói: "Ta lặp lại lần nữa, tránh ra!"
Thống lĩnh kia cả kinh, không dám cản liều, đang do dự, đã bị An Trường Kha dựa vào sơ hở, giục ngựa chạy như bay ra ngoài. Lúc này đã là đêm khuya, trên phố an tĩnh dị thường, An Trường Kha giục ngựa chạy đến Đông cung Thái tử. Nhưng mà cửa cung trống vắng yên tĩnh, không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Chỉ Quân. Nàng nôn nóng bất an, kiệt lực bình tĩnh tự hỏi, trừ bỏ Đông cung, Tiêu Chỉ Quân sẽ đi đâu khác.
Nàng lo lắng đứng trước cửa cung, có cấm vệ quân tuần tra từ xa đến, An Trường Kha đang muốn tránh đi, lại bị người che miệng mũi, kéo vào hẻm tối.
"Không phải bảo nàng đợi trong phủ?"
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, còn có chút khàn khàn.
An Trường Kha thả lỏng thân thể, kéo tay nàng ra, xoay người giận dữ trừng nàng: "Ngươi muốn làm cái gì? Mang những người này xâm nhập Đông cung, giết Thái tử?"
Có lẽ có bóng tối che lấp, Tiêu Chỉ Quân không làm vẻ bình tĩnh nữa, nàng lạnh lùng