An Khánh công chúa đi rồi, Hoằng Cảnh Đế cũng không có tâm tình tiếp tục nghị sự , liền cho mấy vị đại thần lui ra .
Trong cung hoàn toàn yên tĩnh, Hoằng Cảnh Đế ngồi ở trên ghế rồng, không biết suy nghĩ cái gì.
Vẻ mặt hết sức phức tạp, vừa muốn bật cười lại có chút phiền muộn, thậm chí còn thẹn thùng.
Lý Đức Toàn đi lên trước dâng trà cho Hoằng Cảnh Đế rồi ở bên cạnh hầu hạ.
Hoằng Cảnh Đế nâng chung trà lên , hất bọt trà, hớp một ngụm, mới nói: "Ngược lại xem nhẹ hắn."
Tuy là không có chỉ mặt gọi tên, nhưng Lý Đức Toàn biết là ông ám chỉ Tấn Vương.
Đúng vậy, chẳng ai ngờ rằng Tấn Vương lại xử lý việc này như vậy, làm cho không người nào có thể bắt bẻ, mặt trong mặt ngoài đều ổn thỏa giúp Hoằng Cảnh Đế.
Mấu chốt là An Khánh công chúa không hổ là có xuất thân hoàng thất, cho dù Tấn Vương dụ dỗ bà thì ván đã đóng thuyền, cũng chỉ có thể thuận thế biết điều.
Trình diễn xong, Hoằng Cảnh Đế bảo toàn mặt mũi , An Khánh công chúa mặt mũi cũng toàn vẹn , tiện đường Tấn Vương lập công, có thể nói là một tên ba nhạn.
"Thế nhưng dám đảm bảo với đại trưởng công chúa như vậy, trẫm có thời điểm nào đã nói qua đại trưởng công chúa cũng là người hiểu chuyện...! Còn nói trẫm không đành lòng đoạt nhà bà, nếu là không đành lòng, còn phái hắn đi làm gì ..."
Hoằng Cảnh Đế vừa uống trà, vừa ghét bỏ nói.
Nhìn khẩu khí có chút không vui, kì thực khóe miệng lại nhếch lên .
Lý Đức Toàn cũng không tiện tiếp lời, chỉ có thể khom lưng cười nói: "Tấn Vương điện hạ thông tuệ hơn người ."
Hoằng Cảnh Đế gật đầu: " giống như Đức phi." Thông thấu lòng người, tâm tư thanh thản.
Nhắc tới Đức phi, Hoằng Cảnh Đế dừng lại một chút, thời gian nháy mắt nhanh chóng qua.
Tựa hồ ông đang nghĩ rất nhiều, lại tựa hồ cũng không nghĩ gì, lại hớp một ngụm trà.
Sau đó, ông đặt chén trà xuống, đứng lên: "Giống như lại sắp đến ngày giỗ Đức phi."
" Vâng."
Hàng năm Hoằng Cảnh Đế nhắc tới ngày này thì cũng hàng năm Lý Đức Toàn sẽ đáp như vậy.
Đức phi mất đã bao lâu ? Cũng hơn hai mươi năm rồi.
Có thể để cho bệ hạ nhớ hơn hai mươi năm, coi như là thiên đại phúc khí .
Lý Đức Toàn không hiểu sao lại có một tia cảm khái, khom lưng đi theo Hoằng Cảnh Đế bước ra ngoài.
Ra cửa đại điện, giương mắt là khoảng trời bát ngát.
Xa xa có núi non trùng điệp chập chùng , tầng tầng lớp lớp mái ngói lưu ly cong vểnh lên, trên đó có điểm kim quang, vào lúc này nó thật là bé nhỏ, không đáng kể đến.
Trong thiên hạ, chỉ có đế vương mới có thể đưa mắt bao quát hết thảy.
Thâm trầm mà ngưng trọng, Hoằng Cảnh Đế đứng trong chốc lát, liền định rời đi.
Mới vừa giơ chân lên, khóe mắt thấy Huệ vương thế tử Triệu Tộ đang từ hành lang trước cung điện đi tới.
Tựa hồ xa xa nhìn trước điện, một người mặc long bào đứng lặng im , bước chân hắn tăng nhanh hơn, đi đến bệ đá, liền thuận bậc thềm chạy lên.
Hắn ngước đầu, bước chân nhẹ nhàng hơn, trên mặt mang kinh ngạc, ngạc nhiên, mừng rỡ, cung kính.
Từ trên nhìn xuống không sót thứ.
"Là Huệ vương thế tử đến ." Lý Đức Toàn nói một câu.
Hoằng Cảnh Đế chỉ liếc một cái liền cất bước rời đi , tựa hồ cũng không trông thấy, cũng tựa hồ không nghe thấy lời Lý Đức Toàn nói.
Lý Đức Toàn mỉm cười, gần đây Huệ vương thế tử vào trong cung quá chuyên cần , không trách bệ hạ không muốn gặp hắn.
Thấy người trước điện sắp ly khai, Triệu Tộ vô thức muốn gọi, lại nghĩ tới nơi này không được ồn ào.
Hắn chạy tới nơi, thở hồng hộc, người muốn gặp cũng đã rời đi .
Lẽ nào hoàng tổ phụ không có trông thấy hắn?
*
An Khánh công chúa thế nhưng đáp ứng chuyển phủ.
Từ lúc chuyện bắt đầu nháo lên, liền có vô số người chú ý đến.
Hai bên bất phân thắng bại, một bên là đại trưởng công chúa, một bên là công thần triều đình.
Đến cùng là vương quyền cao nhất, hay công thần công tâm, ai cũng không biết.
Nhìn thì vô cùng đơn giản, kì thực cũng không đơn giản tý nào.
Nếu cưỡng chế hủy đi phủ công chúa, là không có tôn ti trưởng ấu, là làm trái luân thường, là đại bất hiếu, các đời, các vua, các triều đại đều là lấy hiếu trị thiên hạ.
Nhưng nếu không coi trọng công thần, đó chính là làm lạnh tâm vô số quan viên cùng thiên thiên vạn vạn tướng sĩ ngoài biên ải, về sau còn có ai nguyện ý vì Đại Kiền vào sinh ra tử, máu chảy đầu rơi.
Sau khi sự tình rơi trúng đầu Tấn Vương, họ âm thầm nói Tấn Vương lần này xui rồi.
Sự tình vô luận được hay không, về sau hắn phải dừng bước tại đây rồi.
Trách ai bây giờ? Nếu dám trách thì trách Thánh thượng đi, nếu Thánh thượng không ngầm đồng ý, chỉ sợ công bộ thượng thư cũng không dám đem chuyện này phân công cho Tấn Vương.
Nói trắng ra , Thánh thượng đang đẩy Tấn Vương ra chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Nhưng tất cả mọi người không ai có thể tưởng được là Tấn Vương thế nhưng xử lý việc này thành công rực rỡ .
Không động tới người nào, thậm chí mọi người cũng không biết tình huống gì đã xảy ra mà việc thành.
Nếu không phải An Khánh công chúa khua chiêng gõ trống vào cung khóc một hồi, ai cũng không ngờ lão thái bà này thế nhưng công tư phân minh.
Còn tại sao lại thế, ai cũng không biết, có lẽ chỉ Tấn Vương biết.
Nói tóm lại sự kiện này danh tiếng Tấn Vương ở kinh thành lại tăng cao.
Ở bên ngoài vì chuyện này nghị luận sôi sục, Tấn Vương lại xin nghỉ phép.
Lý do gì cũng không có.
Công bộ cũng không nói gì, thậm chí còn nói triệu chủ sự vất vả , cho hắn nghỉ thêm mấy ngày.
Tấn Vương liền trở về ở trong phủ nhàn tản ba ngày, Ngọc Nương khuyên hắn đi làm đi.
"Không sai biệt lắm là được rồi , quá mức thế về sau ở công bộ cũng không tốt."
Tấn Vương không nói gì, cứ lười biếng.
Hắn nửa dựa vào giường đất, một chân duỗi thẳng, một cái chân hơi cong, cầm sách xem giải trí .
Bên chân có con mèo nằm sấp , là Hoa Hoa.
Hoa Hoa nay thay đổi lắm, trước kia khi Tiểu Bảo ôm về, mới lớn cỡ bàn tay.
Hiện thời so với trước kia nó dài gấp hai, rộng cũng có còn hơn gấp hai.
Thành một con mèo mập.
Cũng do Xuân Nhi cùng Thu Nhi yêu thích nó, trong Vinh Hi Viện không thiếu thức ăn, tiểu công tử cưng nó.
Lúc nhỏ uống sữa dê, một ngày ba bữa canh cá, chờ lớn hơn chút nữa, nó một ngày muốn ăn ba bốn điều cá trích, còn không ít đồ ăn vặt.
Cũng hiếm thấy , cái gì nó cũng ăn đùi gà, bánh bao, thậm chí trái cây điểm tâm.
Hoa hoa thích ăn nho, nó ăn rất nhiều.
Hoa Hoa ở Vinh Hi Viện, trong mắt đám nô tỳ, quả thực chính là thần miêu.
Từ trên xuống dưới ai cũng đều đau nó, nên gan nó ngày càng lớn, dám quấn quít lấy Tấn Vương .
Hoa hoa lúc nhỏ đã thích Tấn Vương, gẩn như là một dạng mê luyến.
Bất quá lúc ấy nó còn nhỏ, ngưỡng cửa cũng không bò qua nổi, chờ khi lớn lên một chút, có thể từ gian nhà này chạy tới chạy lui là bắt đầu quấn chân Tấn Vương chui tới chui lui meo meo gọi.
Tấn Vương đến Vinh Hi viện, hắn đi chỗ nào nó theo chỗ đó, ban đầu Tấn Vương thấy phiền, không cho nó thân cận, bị nó quấn nhiều quá, dần dần bắt đầu không đếm xỉa tới nó, nhiều lúc Hoa Hoa ở bên chân hắn chui, hắn đá văng nó ra.
Đương nhiên là đá rất nhẹ, như hất nó ra vậy.
Hoa Hoa không biết xấu hổ, Tấn Vương chỉ cần dùng mũi giày đẩy nó, nó liền bò tới gót giày Tấn Vương, dùng móng vuốt gắt gao ôm.
Cứ như vậy quấn quít, Hoa Hoa cuối cùng có thể ở cạnh Tấn Vương , ngẫu nhiên Tấn Vương nẳm ở trên giường, nó vụng trộm chạy tới nằm sấp ở bên người, cũng không đem nó ném xuống.
Bất quá Hoa Hoa bây giờ còn một chỗ còn không thể chơi được, đó chính là giường Ngọc Nương cùng Tấn Vương, nó thử qua hai lần, đều thất bại.
Thấy Ngọc Nương nói chuyện, Hoa Hoa nâng đứng người dậy, đối với nàng meo meo một tiếng.
Giống như nói, hắn không đi thì không đi hai đứa sẽ ngây ngốc không đi.
Ngọc Nương không hiểu tiếng mèo, tiếp tục nói Tấn Vương: " Trấn quốc công phủ gửi thiếp mời ta mang Tiểu Bảo đi làm khách, là thế tử phu nhân gửi."
"Có thể đi.
Tôn Manh không phải là người không hiểu chuyện, hôm đó ở cửa cung, phụ nhân kia ôm hài tử đến đây nói lời cảm tạ, phỏng đoán người trong cung đều biết.
Nàng cùng phu nhân gặp mặt, ta cùng trấn quốc công phủ không có gì liên quan."
Ngọc Nương muốn hỏi cái này, nàng dần dần bắt đầu xuất nhập các phủ, đã hiểu được cái gì gọi là tránh hiềm nghi.
giống các nàng lúc nhỏ hai nhà có người lớn cãi nhau, cho nên hài tử hai nhà cũng không chơi chung.
Bất quá bây giờ là vì tránh hiềm nghi trước mặt Hoằng Cảnh Đế, cùng trọng thần tay nắm trọng quyền không thể chơi chung, để tránh nghi kỵ không cần thiết.
Cho nên Ngọc Nương phải hỏi rõ ràng .
"Nếu đã vậy thiếp yên tâm , ngày mai thiếp đi."
Hôm sau, Tấn Vương đi tới công bộ, Ngọc Nương đi đến trấn quốc công phủ.
Kiều thị ở tại Tôn Như Quán, là cái sân hai cổng.
Thuộc về chỗ