"Sâm ca?" Nguyệt Nguyệt dại mặt ra, rất nhanh liền phản ứng lại, "Ngươi so với ta nhỏ hơn, ta sao có thể gọi ngươi là ca ca chứ."
"Đều không còn nhỏ , chúng ta cùng tuổi.
Nhưng ngươi gọi ta là Sâm ca, về sau có ai bắt nạt ngươi, ta sẽ giúp ngươi.
Ngươi gặp mặt Tuyên Ca Nhi , ngươi cũng không cần sợ, đến thời điểm ta sẽ bảo vệ ngươi."
Thấy Nguyệt Nguyệt còn chút do dự, Tiểu Bảo lại nói: "Lẽ nào ngươi không sợ Tuyên Ca Nhi, cái loại tiểu tử hư hỏng đó, về sau người như thế còn rất nhiều, bọn họ sẽ túm tóc ngươi , còn đẩy ngã ngươi, ta hỏi ngươi có sợ hay không?"
( Soái nhớ hồi đi học, có cậu bạn ngồi chung, bạn ấy tối ngày đòi lớn hơn Soái, sinh nhật Soái 16 bạn ấy 20 mà 2 đứa cãi nhau, suốt ngày đánh nhau, đến giờ cũng không hợp, thoắt cái đã 13 năm hơn, đến giờ vẫn không hòa hợp, giống oan gia kinh khủng...!heehe 06/06/2018)
Nguyệt Nguyệt đương nhiên sợ, mắt to đỏ lên.
Bé không chỉ sợ những tiểu tử hư hỏng, còn sợ tổ mẫu, bởi vì chỉ cần bé gây chuyện , mặc kệ là đúng hay sai, tổ mẫu cũng mắng mẽ bé.
"Vậy ngươi sẽ bảo hộ ta?"
Tiểu Bảo gật đầu, vỗ ngực: "Đương nhiên.
Ta là hoàng tôn, cha là vương gia, hoàng gia gia là hoàng đế, về sau ta cũng sẽ là vương gia.
Có ta bảo vệ ngươi, không có người nào dám khi dễ ngươi.
Dù sao ca ca đều phải bảo vệ muội muội, ngươi kêu ta là Sâm ca, ta vĩnh viễn bảo vệ ngươi."
"Vậy cũng tốt."
Hai nha đầu nhìn thấy nghẹn họng nhìn trân trối, cũng tắc luỡi nghĩ có phải con cháu hoàng thất đều thông minh thế, mới hai tuổi có thể đem đạo lý nói rõ thế, còn cô nương dụ dỗ .
Vấn đề là các nàng căn bản tìm không ra lý do phản bác, tiểu công tử Tấn Vương phủ nói đúng.
Chỉ là oa nhi quá thông minh , thông minh quá nên các nàng ngạc nhiên.
Còn Ngọc Thiền sớm thấy tiểu công tử thông minh rồi, cậu có thể đem bệ hạ dụ dỗ đến mặt mày hớn hở, thì dụ dỗ tiểu nữ oa tính cái gì.
" Ngươi kêu ta một tiếng cho ta nghe thử một chút."
Nguyệt Nguyệt là tiểu nữ oa, không có gì không được tự nhiên cả , nếu Tiểu Bảo có thể thuyết phục bé, thì bé cũng không có cảm thấy gì.
"Sâm ca..." Bé ngưng một xíu, lại đổi giọng: "Sâm ca ca."
Kỳ thật Tiểu Bảo muốn nghe Nguyệt Nguyệt gọi Sâm ca hơn, bởi vì kiếp trước nó vẫn muốn nghe, đáng tiếc khó có thể mở miệng, bé cũng không phải như lúc này có thể lừa gạt.
Bất quá sâm ca ca cũng được, Tiểu Bảo bí mật nhìn Nguyệt Nguyệt một cái, chờ bọn họ đều lớn lên, nó sẽ làm cho bé gọi Sâm ca.
Vì vậy khi Ngọc Nương cùng Kiều thị quay lại đã thấy hai tiểu gia hỏa đột nhiên xoay ngược vai vế, vốn là tỷ tỷ thì thành muội muội, mà đệ đệ thế nhưng thành ca ca rồi.
"Sâm ca ca nói, con gọi ca ca, về sau ai khi dễ con, Sâm ca ca sẽ bảo vệ con." Nguyệt Nguyệt là hài tử thành thật, nghe lời, chủ động nói chuyện .
Tiểu Bảo mở to đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn hai người lớn trước mắt đều cười rộ lên.
Ngọc Nương nói: " Hài tử hư hỏng, thế nhưng lừa gạt tỷ tỷ gọi con là ca ca."
Kiều thị cười: "Không có gì, tiểu hài tử đều như vậy, đều muốn làm lớn.
Nguyệt Nguyệt nhìn thấy bé nào lớn hơn nó một chút cũng không muốn gọi tụi nhỏ là ca ca tỷ tỷ."
Hai người cười cười nói nói, cũng đều không nghĩ tới, tiếng Sâm ca ca gọi mãi hơn mười lăm năm, thậm chí trong tương lai, một ngày nào đó Tiểu Bảo như mong muốn biến thành sâm ca, bất quá cũng thật lâu về sau chuyện mới xảy ra .
Một tiểu nha đầu vào bẩm: "Phu nhân, Lục cô nương đến ."
Kiều thị sững sờ một cái: " Sao muội ấy đến đây, để cho nàng vào đi." Rồi giải thích với Ngọc Nương: "Là một muội muội nhà mẹ đẻ ta, theo ca ca của nàng vào kinh chuẩn bị sang năm xuân kỳ, nên ở tạm tại quốc công phủ."
Đang nói , thì từ ngoài cửa vào một nữ tử khuôn mặt mỹ lệ, tóc dài chải kiểu tóc mây, ăn mặc trắng trong thuần khiết, trên đầu chỉ cài một cây trâm hoa ngọc lan trắng.
Trông thấy trên giường gạch có Ngọc Nương, nàng tựa hồ kinh ngạc, nhưng vẫn nhã nhặn lịch sự hành lễ.
Nhìn ra được là người có giáo dưỡng, văn nhã hào phóng, thong dong lạnh nhạt.
"Nàng là đường muội nhà mẹ đẻ , cũng họ Kiều, khuê danh Tú Lệ." Kiều thị giới thiệu, rồi giới thiệu với Kiều Tú Lệ về Ngọc Nương.
"Trắc phi nương nương vạn phúc."
Ngọc Nương gật đầu, thái độ không thân mật cũng không lạnh nhạt, trên mặt cười cười.
Có Cung ma ma giáo dục, hơn nữa cũng tới các quý phủ làm khách, phu nhân người ta đều tặng quà, nàng vẫy tay để Kiều Tú Lệ tới trước mặt nàng, cởi một cái vòng ngọc trên cổ tay, đeo vào tay đối phương.
"Lần đầu tiên đến đây, không có chuẩn bị gì có món đồ bé xíu, tặng cô nương mang chơi."
Vòng ngọc vừa nhìn cũng biết không phải đồ bình thường, thế nước vô cùng tốt, Kiều Tú Lệ không khỏi có chút khó xử, nhìn Kiều thị một cái.
"Nếu trắc phi nương nương cho ngươi, ngươi liền thu đi."
Kiều Tú Lệ nói cám ơn xong, nàng ta cầm vòng tay rồi lui qua một bên.
Có một tiểu nha đầu bưng tới cái ghế đôn, nàng ta ngồi nghe Kiều thị cùng Ngọc Nương nói chuyện.
"Ngươi thật sự là quá khách khí."
"Không thể mất lễ nghi." Ngọc Nương cười tủm tỉm .
Kỳ thật từ đầu nàng cũng không biết nếu gặp người mà cởi vòng tay cho là có ý gì.
Về sau mới hiểu được là đại biểu thân cận, ý coi trọng.
Các phu nhân bất đồng thân phận, đều có quà tặng bất đồng, trong đó lại phân vài cấp độ.
Để nha đầu thay mặt thưởng là một loại, chính mình mở miệng thưởng là một loại, đem đồ trang sức đeo tay thưởng là loại cao nhất.
Có đôi khi không chỉ vì muốn đối phương thích, mà cũng là có cho đối phương mặt mũi.
Tỷ như lúc này, nàng cùng Kiều thị tán gẫu , song phương thân phận ngang nhau, mà Kiều thị có đường muội đến , thưởng cũng thân cận hơn cũng tốt.
Cùng loại vòng tay Ngọc Nương đeo trên tay, đều là sớm chuẩn bị , cũng là nàng cùng những phu nhân, vương phi học được.
Ra cửa chuẩn bị, không chỉ có mấy thứ này, còn có một vòng cổ, tiểu khóa vàng cho đám con