Tuệ nương xuất cung rồi, Ngọc Nương vẫn suy tư thật lâu.
Nàng cũng không phải là sợ mình gặp phiền toái, dù sao hiện thời ở ngoài cung danh tiếng nàng cũng không tốt.
Tấn An đế không tuyển tú, tuy là không đề cập nguyên nhân nhưng sớm đã có người đỗ lỗi cho nàng, Ghen nhân vật nổi tiếng rất lâu.
Giờ nàng suy tư là nên xử trí Lý Thị thế nào.
(Soái- Đào Quân Trang- 10/10/2018)
Lý Thị chuyên gây tai hoạ, giờ nàng đem chuyện này che giấu hết , nhưng lần sau nên xử lý thế nào? Đánh con chuột làm hỏng bình ngọc, Lý Thị thì nàng có thể không để ý, tỷ phu cũng có thể mặc kệ, nhưng với tỷ tỷ nàng không thể không suy tính.
Khi tỷ tỷ cùng nàng nói chuyện, Ngọc Nương cảm giác được tỷ tỷ , tỷ phu sợ là sinh hiềm khích rồi, chắc hẳn trước khi vào cung, nhất định là đã cãi nhau.
Lý Thị dù sao cũng là mẹ chồng tỷ tỷ, không xử trí lại không được.
Thấy Hoàng hậu nương nương ngồi trầm tư, đám người hầu chưa dám mở miệng quấy rầy, cho đến khi Tứ bảo tìm nương, cung nhân mới dẫn lại đây.
"Như thế nào ?" (Soái- Đào Quân Trang- 10/10/2018)
Tứ bảo không nói chuyện chỉ nắm lấy tà áo Ngọc Nương không buông.
Hiện giờ Ngọc Nương muốn mặc một thân xiêm y bằng phẳng cơ hồ là không thể nào, trừ phi cách tam bảo tứ bảo xa xa ra, nếu không chưa đầy bao mươi giây liền bị hai đứa nghịch ngợm làm nhăn nhúm .
Bên ngoài vang lên tiếng thỉnh an, là Tấn An đế đến .
Hắn mặc một thân thường phục nhưng uy nghi càng đậm hơn , trước kia khí chất tuấn tú lạnh như băng, hiện thời thêm vài phân chững chạc cùng uy nghiêm.
Tứ bảo vừa thấy Tấn An đế là con mắt liền sáng , giãy đòi xuống đất.
Ngọc Nương đặt bé xuống, bé liền nghiêng ngả chao đảo đến chỗ Tấn An đế, vừa đi vừa hô “cha”, thanh âm đặc biệt vang dội.
Đương nhiên so với nhị bảo, tam bảo thì thua xa, nhưng so với từ trước đến nay thì đã là cực kỳ khó có được.
Ngọc Nương có chút ghen tỷ, ê ẩm nhìn nữ nhi bổ nhào vào trước mặt cha, ôm cổ chân cha.
Tấn An đế không ôm nữ nhi dậy, mà nửa cúi người xuống dắt tay tứ bảo đi về phía bên này.
Ngọc Nương nghi ngờ nhìn, nên biết bình thường hắn đã ôm con bé.
Đến giường, tứ bảo ngửa đầu nhìn Tấn An đế, tựa hồ rất tò mò sao cha không ôm mình.
Phúc Thành cười tủm tỉm đi tới ôm bé con lên giường, Tấn An đế ngồi đối diện Ngọc Nương.
Tấn An đế khẽ nâng tay lên trên bàn lò, Ngọc Nương đang tò mò nhìn xem hắn muốn làm gì, liền thấy tay áo hắn động động, như có vật gì đó từ trong tay áo hắn bò ra.
Chỉ là Ngọc Nương chưa kịp xem, Tấn An đế che vật đó ở trong lòng bàn tay.
Rồi sau đó mở ra, mẹ con hai người mới nhìn rõ ràng là vật gì.
(Soái- Đào Quân Trang- 10/10/2018)
Là một con chó con, toàn thân trắng, con mắt cùng mũi màu đen, thập phần đáng yêu.
Nó nửa nằm ở trong tay Tấn An đế, tựa hồ có chút không thoải mái thân thể liền vặn vẹo, thật gian nan mới bò dậy.
"A?"
Tứ bảo trợn tròn mắt, cái miệng mở to, ngón tay chỉ tiểu cẩu, tựa hồ đang hỏi Tấn An đế đây là cái gì.
Tấn An đế ánh mắt mềm nhũn ra, nói: "Cho Trường Nhạc ."
Hắn tuy là yêu thương nữ nhi, đến cùng cũng là nam tử, vẫn không thể hiện chỉ đem nữ nhi ôm.
" Chó con con, tiểu tứ nhi có thích hay không?" Thân nương ở bên cạnh hỏi.
"Tứ, tứ ..."
Tứ bảo muốn sờ lại lại không dám đi sờ, bé xem nương.
"Tiểu tứ nhi có thể sờ một cái." (Soái- Đào Quân Trang- 10/10/2018)
Ngọc Nương cầm bàn tay nhỏ bé của con bé chậm rãi đưa lại gần, trong lúc tứ bảo muốn rút tay về, Ngọc Nương cũng không ngăn cản, chỉ là khi bé lại muốn động vào, nàng dùng tay mình cùng tay bé chạm vào trên người chó nhỏ.
Tiểu cẩu có lông tơ ngắn ngủi, sờ rất mềm mại.
Lúc Tứ bảo muốn sờ đại hoa, Ngọc Nương đã dạy bé, chỉ có thể sờ không thể bóp, cho nên bé chỉ cẩn thận chạm vào.
Trong lúc Ngọc Nương thu hồi tay, Tứ bảo phát hiện , nàng không thu tay lại.
Đến cùng thì con nít lòng hiếu kỳ rất lớn , tứ bảo tự mình sờ soạng một cái lại một cái, rồi cười khanh khách tựa hồ thật cao hứng vì mình không sợ .
Tứ bảo thành công bị tiểu cẩu hấp dẫn chơi phi thường cao hứng, Ngọc Nương mới nói chuyện Tuệ nương vào cung báo cho Tấn An đế.
"Nàng tính thế nào?" Tấn An đế hỏi.
Hiện nay mỗi khi đụng phải chuyện Ngọc Nương có thể giải quyết, Tấn An đế liền thay đổi không còn đảm nhiệm nhiều việc như trước, mà là hỏi ý nàng.
Ngọc Nương cũng quen , nói: "Thiếp nghĩ có thể mượn Thuận Thiên phủ dọa bà ta, cho bà ta một bài học, để về sau bà ta nhớ cho kỹ, không dám phạm."
Nói xong, nàng nhìn nhìn Tấn An đế, tựa hồ hỏi thăm hắn biện pháp này có được hay không.
(Soái- Đào Quân Trang- 10/10/2018)
"Nàng đã cảm thấy có thể làm thế , vậy thì đi làm."
Nói cách khác được không ?
Ngọc Nương gọi Lục Hy, phân phó nàng ta xử lý .
*
"Tô Tuệ Nương ngươi bất hiếu , lão nương không phải không bảo Thành nhi bỏ ngươi không được..."
Lý Thị mắng mệt mỏi , thở hồng hộc ngồi xuống.
Đã thật lâu bà ta không tự xưng qua lão nương , đừng xem Lý Thị bê bối, bà ta cũng rất muốn có thể diện.
Bình thường đi ra ngoài, lúc nào cũng vô tình hoặc cố ý học theo những phu nhân quyền quý, tuy là bắt chước gây không ít trò cười, đến cùng cũng không thô bỉ nhiều như xưa.
Lần này Lý Thị kích động như thế, cũng là bị Tuệ Nương chọc .
Con mụ kia thế nhưng giật giây nhi tử giam bà ta.
Lý Thị cũng không biết cho vay nặng lãi thì tiền là cái gì lớn , Thuận Thiên phủ tới cửa thì thế nào, nếu muốn bắt bà ta thì sớm đã bắt đi , còn phải tới cửa hỏi thăm chuyện này làm gì.
Chỉ cần Tô Ngọc Nương vẫn là hoàng hậu, những đám quan sai kia cũng không dám động vào bà ta, nhi tử bà ta là anh rể hoàng hậu, Diêu gia hiện thời cũng là hoàng thân quốc thích.
(Soái- Đào Quân Trang- 10/10/2018)
Không thể không nói, Tô Ngọc Nương thật là có phúc khí! Mỗi lần Lý Thị cảm thán, thì đồng thời không khỏi nhớ tới nữ nhi của bà ta là Yến tỷ nhi.
Lý Thị mặc dù không biết trung tích Yến tỷ nhi như thế nào, nhưng nay ở trong lòng bà ta đã đem Yến tỷ nhi như là chết.
Cảm thán Tô Ngọc Nương vận khí tốt đồng thời không ít lần mắng nàng, nếu không phải nàng ta từ trong ngăn trở, người hôm nay ngồi ở vị trí mẹ vợ hoàng đế hẳn là bà ta.
Đều là Tô gia cùng Tô Ngọc Nương, cướp đi phúc khí của nhà họ Diêu!
Lý Thị nghĩ đến là nghiến răng nghiến lợi, cũng may là trong phòng hiện thời chỉ một mình bà ta, nếu không còn không biết nha đầu bà tử sẽ bị dọa thành cái dạng gì.
Lý Thị đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng mở khóa, lúc này bà ta đứng lên chống nạnh, dự định đợi Tô Tuệ nương vào liền mắng nàng ta ngay.
Đáng tiếc người vào không phải là Tô Tuệ nương, mà là mấy nha đầu.
"Lão phu nhân, lão gia mời ngài đi một chuyến."
"Có phải Tô Tuệ nương dự định xin lỗi lão nương ?" Lý Thị ở trong đầu tưởng tượng, đợi lát nữa làm thế nào dạy dỗ Tô Tuệ nương , nhất định là phải để nàng ta khuất phục nịnh hót mọi cách mới tha thứ.
Đừng thấy Lý Thị chửi bậy thì gan lớn, bất quá nói chỉ là nói mà thôi, trong nội tâm bà ta cũng rõ ràng ở trong nhà hiện thời có thể phú quý là nhờ mặt mũi ai.
Kể cả đối với Ngọc Nương, Lý Thị từ trước đến giờ khinh thường cũng có thể khuất phục nịnh hót.
Năm trước tiến cung, Lý Thị trông thấy Ngọc Nương trên mặt thiếu chút nữa cười ra hoa, cho nên nói mềm nắn rắn buông chính là như thế, con buôn khiến người ta cười chê.
Ở kinh thành chứng kiến các loại thủ đoạn, Lý Thị sớm đã không phải là Lý Thị năm đó trước mặt Tấn Vương làm người không có ánh mắt.
(Soái- Đào Quân Trang- 10/10/2018)
Lý Thị cố ý làm bộ làm tịch bảo nha đầu hầu hạ bà ta đổi xiêm y, còn trang điểm ăn mặc một phen, mới đi ra khỏi cửa phòng.
Lúc này trên người bà ta nào còn có bộ dáng lúc trước ở Tấn Châu, giờ nhìn thật giống những lão phu nhân ở kinh thành.
Trên mặt bà ta mang vẻ thận trọng cùng ánh mắt cao hơn đầu, hồn nhiên không phát hiện bọn nha đầu dẫn bà ta đến tiền viện.
Diêu Thành trên mặt không đành lòng, không nhìn Lý Thị, mà nói chuyện với một vị đại nhân trước mặt: " Bà chính là gia mẫu.
Mong đại nhân có thể hạ thủ lưu tình, gia mẫu xuất thân thấp, vào kinh thành thời gian ngắn ngủi, đạo lí đối nhân xử thế cũng không quá hiểu.
Chuyện này cũng là bị người che giấu, mới có thể tạo sai lầm lớn như thế."
"Không dám không dám, chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc, nếu lão phu nhân xác thực không biết nội tình, chỉ là bị người đầu độc, chúng ta chắc chắn bỉnh công biện lý ."
Hai người hàn huyên xíu, vị đại nhân đó liền ra lệnh cho thủ hạ đem Lý Thị bắt lại .
Đoàn nha dịch tướng mạo hung ác xông tới, tuy là không gông Lý Thị lại, cũng đủ làm cho bà ta bị hù dọa tới trợn mắt há hốc mồm, chân tay mềm oặt.
Cho đến khi bị người đẩy ra cửa bà ta mới phản ứng được, thê lương kêu thảm thiết gọi: "Các ngươi làm cái gì, làm gì...!Thành nhi, bọn họ đến cùng là muốn làm gì...!Thành nhi, ngươi là đồ con bất hiếu..."
Diêu Thành xa xa bái : "Nương, không phải là hài nhi bất hiếu, mà là nương làm sai lầm lớn, nhi tử đích xác bất lực..." (Soái- Đào Quân Trang- 10/10/2018)
Lý Thị nào hình dáng quý phu nhân, búi tóc tán loạn, trên đầu kim sức cũng rơi xuống trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy nước mắt nước mũi:
"Tìm Tô Ngọc Nương, tìm Tô Ngọc Nương, nhanh đi..."
"Câm miệng! Tục dannh của Hoàng hậu nương nương có thể để ngươi gọi ?"
Thấy nha dịch trợn mắt, Lý Thị sợ không dám lên tiếng .
Bất quá ngày khổ còn ở phía sau, bà ta bị nhốt ở đại lao trong Thuận Thiên phủ .
Đại lao này không phải bình thường, nó là nhà lao quan trọng ở kinh đô và vùng lân cận , người bị nhốt ở bên trong đều là giang dương đại đạo cùng tội phạm quan trọng.
Bên trong hàng năm không ánh mặt trời, nhà tù chật chội nhỏ hẹp, cho dù đã cho Lý Thị gian tốt nhất , nhưng vẫn là khổ không thể tả.
Vì Lý Thị sợ, bên trong lúc nào cũng vang lên âm thanh kì kì quái quái, có lúc tiếng dây xích sắt đập cửa lao, có lúc là ai đó cười ha ha, có lúc là ai đó bi thương nức nở nghẹn ngào khóc, Lý Thị bị dọa cuộn mình thành một đoàn, trắng đêm thức giấc.
Ăn cũng kém, mỗi bữa chỉ có cháo loãng cùng bánh cứng đến mức nghẹn chết người, mà nghe nói này đã là ngon , những phạm nhân khác đều phải ăn đồ ôi thiu, mỗi ngày chỉ có một bữa, không quan tâm chết vì đói.
Lý Thị bị lăn qua lăn lại khổ không thể tả, nhìn thấy ngục tốt là cầu khẩn hoặc là uy hiếp nói tùm lum, nhưng những ngục tốt này giống như người đầu đá không để ý tới bà ta, cuối cùng bà ta cũng ý thức được tại sao lại nghe được những thanh âm kỳ quái đó, là vì bọn họ đều bị hành hạ đến phát điên.
(Soái- Đào Quân Trang- 10/10/2018)
Đồng thời Thuận Thiên phủ cũng không quên phái người thẩm tra, Lý Thị nào dám giấu giếm, một năm một mười đều nói hết, hận không thể đem tất cả nội tình đều nói ra.
Không riêng gì bà ta cùng tam phu nhân hợp tác cho vay nặng lãi, còn cùng hai phu nhân gia đình khác cũng có hợp tác.
Bất quá giống như tam phu nhân kia nói, Lý Thị thậm chí căn bản không biết tình huống cụ thể.
Chỉ biết là hợp tác buôn bán, không cần tiền vốn chỉ cần ngồi chờ tiền lãi thôi.
Họ cố ý đặt bẫy, Lý Thị cũng không cần biết, bà ta chỉ cần biết rõ hai chuyện, bà ta có thể có bạc, những người đó muốn cầu cạnh bà ta nên sẽ chủ động đưa bạc.
Còn sẽ tạo thành hậu quả gì, không ở trong phạm vi Lý Thị suy tính, bà ta nghĩ trời sẽ không đổ sụp.
Cái gọi là khẩu cung phân thành hai phần, một phần đưa vào cung, một phần đưa đến Diêu gia.
Diêu Thành xem hết Lời trong lòng nương thì sa vào trầm mặc.
Tuệ Nương thay đổi thái độ, cũng không nói gì, thậm chí còn tránh ra ngoài, cho hắn một chỗ suy tư.
Giống như ngày xưa, Diêu Thành cũng không làm nàng thất vọng, Lý Thị bị đuổi về Tấn Châu.
Lý Thị tất nhiên là không muốn, bà ta nghĩ từ trong nhà tù đi ra bà ta chỉ cần sống thì không có niệm tưởng khác.
Đáng tiếc lần này vô luận bà ta cầu khẩn thế nào, khóc thút thít ra sao, mắng chửi bao nhiêu, đều không thể ngăn cản việc Diêu Thành muốn tống bà ta hồi hương.
Cuối cùng đem Lý Thị đi, Diêu Thành mới thở dài nói với Tuệ nương: "Nàng nói rất đúng, tiếp tục để nương lưu lại kinh thành,