"Chị sẽ thích người kia vì những câu nói của anh ta sao?" Anh lẩm bẩm hỏi, trong mắt anh lại trỗi dậy vẻ ghen tỵ mà chính anh chưa từng phát hiện.
Chóp mũi cô tràn ngập hơi thở của anh, gần sát như vậy khiến cô không biết làm sao, một dự cảm xấu toát ra từ trong cơ thể cô.
Cô có cảm giác nếu như cô không trả lời anh, ngay sau đó, cô sẽ bị mãnh thú vồ lấy, cắn đứt cổ.
Trời ơi, cô đang suy nghĩ cái gì vậy!
Trong lòng Lăng Y Mộc tự trào phúng mình vì suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu.
Hiện tại người trước mặt cô là Bình Quân, cũng không phải là nhân vật nào nguy hiểm.
"Tôi không có thích Quách Huỳnh Phương" Cô nói, cô cũng chỉ có thể xin lỗi với tình cảm của anh ta đối với mình.
Một cậu của cô đã khiến cho tâm trạng của anh tốt lên ngay lập tức, anh nhìn chằm chằm cô: "Chị thật sự không có thích người kia phải không?"
"Tôi lừa cậu làm cái gì" Cô nói, sau khi cô ra tù thì cô đã nghĩ sẽ không yêu thêm một ai trên đời này nữa.
Loại cảm giác yêu này, quá mức sâu nặng.
Đem tất cả tình cảm của mình phó thác vào một người khác, vậy thì khi bị người đó vứt bỏ, cú sốc đau đớn thấu tận trời xanh này, cô không muốn cảm nhận nó thêm một lần nữa.
Trong mắt anh hiện lên ý cười: "Vậy chị cần phải nhớ rõ từ chối anh ta, bằng không người đàn ông giống như anh ta, có thể sẽ vẫn luôn chờ chị đấy."
"Tôi sẽ từ chối" Cô nói, nếu đoạn tình này đã định sẵn là không thể thành, như vậy đương nhiên không thể chậm trễ