"Cao Kiến Vĩ chỉ nợ nụ cười như có như không rồi đáp: “Đợi khi nào anh gặp được anh Dịch thì sẽ biết.”
Tiêu Thiên Định lại càng cảm thấy lo lắng hơn.
Xe dừng lại ở cửa ra vào của nhà họ Dịch, Tiêu Thiên Định đi theo Cao Kiến Vĩ vào trong nhà, chỉ thấy Dịch Quân Phi đang ngồi ở ghế sofa, nghịch tấm thiệp mời nào đó trong tay.
Khi Tiêu Thiên Định đến gần thì mới nhìn rõ được tấm thiệp mời đó, đây chính là tấm thiệp mời đến dự tiệc đính hôn mà anh ta và Hách Dĩ Mạt đã gửi cho Dịch Quân Phi.
“Lại gặp nhau rồi.” Dịch Quân Phi thản nhiên lên tiếng.
Tiêu Thiên Định hơi rùng mình, lúc này Dịch Quân Phi đang mặc một bộ âu phục được cắt may riêng màu lam xám, mái tóc ngang trán được chải ngược về phía sau, để lộ vầng trán cao rộng, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt đào hoa sắc bén của anh đang lộ vẻ lười biếng, đôi môi mỏng quyến rũ của anh hơi nhếch lên, cả người tỏa ra một cảm giác phong tình khó mà diễn tả được bằng lời.
Bảo sao đa số các cô gái đều si mê Dịch Quân Phi, thậm chí trong giới thượng lưu, có rất nhiều cô gái của các nhà danh giá đều liều mạng để thu hút sự chú ý của Dịch Quân Phi.
Họ làm những điều đó không chỉ vì thân phận và bối cảnh của Dịch Quân Phi, mà còn là vì sắc đẹp của anh.
Nhưng mà, khi đôi mắt đào hoa đó nhìn liếc về phía Tiêu Thiên Định, anh ta lại có cảm giác như mình đang bị một con thú dữ nhìn chằm chằm vào, cả người dường như cứng lại, ngay cả việc hít thở cũng trở nên nặng nề hơn hẳn.
Cảm giác rất giống như tối hôm qua, khi bị anh nhìn chằm chằm vào vậy.
Nhưng mà ngày hôm qua, Tiêu Thiên Định đã đứng ở một góc khuất gần đó còn Dịch Quân Phi lại ở ngoài sáng.
Khi đó anh ta đã nhìn thấy rõ Dịch Quân Phi, còn Dịch Quân Phi lại không nhìn rõ anh ta.
Còn bây giờ, anh ta đang đứng thẳng ngay ở trong tầm mắt của Dịch Quân Phi.
Tiêu Thiên Định nợ nụ cười gượng gạo: “Đúng vậy.” Nhưng trong lòng anh ta thì đang nghĩ thầm xem Dịch Quân Phi nói từ “lại” này liệu có phải là đang ám chỉ chuyện tối hôm qua không.
“Chuyện tối hôm qua,