Tuy nhiên ngay sau đó, Cao Kiến Vĩ lại tự nhủ đừng nghĩ vớ nghĩ vẩn nữa, đây vốn không phải chuyện anh ta nên đoán.
Cao Kiến Vĩ Nhẹ nhàng đóng cửa nhà trọ lại.
Trong phòng, Dịch Quận Phi nhìn người vẫn đang ngủ mê man kia, cầm thuốc trong tay đưa đến bên khóe miệng khô khốc của cô: "Ngoan, uống thuốc đi." T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Thế nhưng mỗi cô lại theo bản năng mím càng chặt hơn, thuốc cũng không thể đút vào chứ đừng nói là uống xuống.
Đôi môi mỏng của Dịch Quân Phi nhếch lên thành một đường thẳng sau đó anh ngậm thuốc và nước vào miệng, cúi đầu xích lại bên miệng Lăng Y Mộc.
Môi anh áp lên môi cô, đầu lưỡi tách mở môi của cô, đưa thuốc sang bên miệng cô.
Thực ra thì cũng bởi hết cách nên anh mới làm thế, nhưng cũng có lẽ anh chỉ dùng cách này để đút thuốc cho mỗi cô.
Mặc dù thuốc đã vào trong miệng cô rồi nhưng hình như anh vẫn còn lưu luyển đổi môi ấy lắm.
Dường như đó là một loại tham lam mà cũng có vẻ là cảm giác nghiện, càng chạm vào lại càng khao khát nhiều hơn, mãi đến khi...!không buông ra được, không bỏ xuống nổi...
"Y Mộc." Anh thấp giọng thì thầm tên của cô.
Hình như trong khoảnh khắc cô cũng cảm nhận được, chậm chạp mở mắt ra, ánh mắt mông lung rơi vào cơ thể anh.
Anh ngây người, không biết tại sao trong phút chốc lại thấy rất căng thẳng.
Sau đso anh thấy cô mở miệng, ngây ngốc cười nói với anh: "Mẹ, con sẽ ngoan mà.
Con muốn mẹ ngủ cùng con cơ."
"..." Anh bất giác mỉm cười, hình như lúc này có thực sự nóng đến ngốc rồi, còn nhận nhầm anh thành mẹ cô nữa chứ.
Tuy nhiên nụ cười của cô lại ngây thơ đến mức làm người ta vô thức đau lòng.
Anh nhớ mẹ của cô mất sớm, đối với cô mà nói,