Buổi sáng khi tôi tỉnh lại, đột nhiên phát hiện ra bản thân đang nằm ở một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Như vậy vẫn chưa là khủng khiếp nhất, thân thể phơi bày này mới khiến tôi cảm thấy sợ hãi đến tột cùng.
Thân thể trần truồng của tôi nằm trên một chiếc giường đôi thật lớn.
Trên cổ có cảm giác là lạ, tôi thử đưa tay sờ sờ lập tức vang lên tiếng xích sắt
Cổ tay tôi đeo vào một cái dây đeo bằng da, mặt trên là cái khuyên, mà cái khuyên lại được nối với một cái xích to. Dây xích kéo dài đến tận bức tường ở sau giường.
Nếu thấy tất cả những thứ này, bất kể là ai cũng không thể nào giữ được bình tĩnh.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, một người đàn ông khoảng hai mươi bảy tuổi, hai tám tuổi đi tới. Tóc ngắn màu đen, đôi mắt như ưng, bộ dạng cực kỳ tuấn mỹ đến nỗi có thể làm ngôi sao màn bạc.
Anh ta mỉm cười, như hứng khởi khi nhìn thấy tôi, hay là thấy tôi tỉnh lại?
Tôi cũng mặc kệ anh ta vui vẻ vì cái gì, tôi chỉ lo lắng tình huống ở thời điểm này… Trong lòng lan tràn sự sợ hãi.
“Thưa ngài! Ngài có biết tại sao tôi lại ở đây không? Hôm qua tôi còn đang ngủ ở nhà mình, thế nhưng vừa mở mắt ra đã xuất hiện ở nơi này! Liệu ngài có biết chuyên gì đang diễn ra không? Nếu không thể thì hãy gọi người nhà của tôi tới đây, để cho bọn họ đến đón tôi….. Tại sao tôi lại ở đây! Ngài giúp tôi cởi những thứ….. kỳ quặc này ra nhé…”
Tôi hoảng loạn liều mình giải thích, nhưng người đàn ông kia vẫn mỉm cười nhìn tôi, như không hiểu tôi nói cái gì.
Đột nhiên anh ta dùng tay bóp hàm dưới của tôi, đau đớn kịch liệt ập tới.
Người đàn ông mỉm cười nói:” Tôi không thích nghe một người nói liên tục. Im lặng đi.”
Im lặng?
Loại chuyện này đang diễn ra thì sao có thể im lặng cho được?
Trong mắt anh ta có chứa đựng mệnh lệnh không thể cãi lại, làm bản năng của tôi cảm nhận được đây là một người nguy hiểm.Tôi thế nhưng lại nghe lời anh ta mà lặng câm.
“Trước tiên tôi sẽ giới thiệu: Tôi là Trương Mạt, nhưng sau này cậu nên gọi tôi là chủ nhân.”
Chủ nhân? Anh ta đang giỡn à?
Nhưng ánh mắt của anh ta lại cho tôi biết đó không phải lời nói đùa, nhưng cũng không giống như người có bệnh tâm thần.
“Nơi này là phòng của tôi và sau này cũng sẽ là phòng của cậu, nên cậu không được phép rời khỏi. Xích trên tay cậu nối đến sau chiếc tường đằng kia, độ dài cũng được tính toán chuẩn xác, đủ để cậu đến mọi ngõ ngách trong căn phòng này. Phía sau có phòng tắm, mấy thứ đồ vệ sinh cá nhân có ở đấy hết. Tôi thích mấy đứa nhỏ sạch sẽ, nên cậu hãy tắm một ngày ít nhất ba lần.
Một ngày ba bữa tôi sẽ cho người mang đến rồi đặt xuống ở cái lỗ dưới cửa. Cậu rất gầy, mỗi ngày phải ăn nhiều, tôi không thích cảm giác chỉ có xương. Hơn nữa chuyện này đối với tôi và cậu đều có lợi. Trong phòng có điều hòa, một năm bốn mùa đều là mùa xuân, không cần lo lắng bị bệnh, không có sự sắp đặt đặc biệt của tôi, cậu không cần phải mặc bất cứ quần áo gì. Nơi này là lầu một, ở ngoài là vườn của tôi, đôi khi có người đi ngang qua, tuy vậy cậu không nên lãng phí năng lượng mà đi cầu cứu, tất cả mọi người ở đây đều là người của tôi. Đương nhiên, nếu cậu không tin, có thể thử, tôi không ngại đâu.”
Anh ta nói cái gì?
Người này đang nói tiếng Trung sao….?
Chuyện như vậy….Sao lại xảy ra với tôi…
Anh ta buông hàm dưới của tôi ra, rồi nắm tóc ở phía sau đầu tôi. Đau đớn làm tôi không tự chủ được phải phối hợp với anh ta mà ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt màu đen ấy.
“Không sai, để tôi giải thích kĩ hơn nhé, tôi sẽ mua cậu, sau này cậu thuộc về tôi. Cậu hãy cố gắng mà tưởng tượng viễn cảnh sau này thê thảm đến thế nào, nhưng tôi cho rằng hiện thực so với mấy cái thứ đó còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.”
Anh ta cười đến tà ác, phảng phất thấy được bản năng săn mồi của dã thú, trong mắt ánh lên tia dữ tợn, với vẻ tuấn mỹ bên ngoài không phù hợp một chút nào.
Lúc đó, tôi chỉ nghe được tiếng tim đập của mình…’Thịch, thịch, thịch, thịch’, nói cho tôi biết sự sợ hãi trong lòng tôi đã lên đến đỉnh điểm.
“Ai….” Tôi ép bản thân mình phải trở nên tỉnh táo: “Ai lại đi bán tôi? Hôm qua tôi rõ ràng còn đang ngủ ngon lành ở căn phòng của mình cơ mà.”
“Tôi cũng không biết, nếu mua ở chợ đêm thì làm sao mà biết người nào bán được.” Anh ta cười nhạt:” Nhưng nếu nói thì người bên luôn luôn ở bên cạnh cậu là người có nhiều cơ hội nhất.”
Người luôn luôn bên cạnh tôi? Bên cạnh tôi có rất nhiều người, làm sao biết được là ai? Mà người thân cũng có rất nhiều, lại còn quan hệ họ hàng ở dưới quê. Ở trường tôi giữ một chức vụ trong hội học sinh có rất nhiều bạn bè, đoán thế nào được?!
Quan trọng hơn, tôi phải tìm cách trốn về nhà.
“Tôi không biết là ai đã bán tôi đi, nhưng hãy cho tôi liên lạc với người nhà. Ba tôi là giám đốc của một công ty, ông ấy sẽ đưa tiền để chuộc tôi lại, anh cần bao nhiêu tiền, ba tôi nhất định sẽ cho anh chừng ấy…..Không, hẳn là ba tôi sẽ trả gấp đôi. Anh thả tôi ra đi, tôi không phải là một đứa trẻ không có ai muốn…..”
Anh ta chợt dùng sức kéo đầu tôi, đau đến da đầu tôi trở nên tê dại, Tôi thấy ánh mắt của anh ta chợt biến đổi, tôi nói sai cái gì à?
“Cậu nói nhiều quá.” Anh ta không cười nữa, biểu cảm lạnh như băng thở khí nóng rực trên cổ tôi.
Buông tay, anh ta đứng dậy tiến đến một góc, kéo chiếc xích, dây xích trên tay tôi bị khóa chặt một chỗ ở phía sau. Anh ta cầm lấy một cái nhũ cao và một cái gì đó màu đen bằng da đi tới bên cạnh tôi. Nhũ cao là cái gì, tôi không biết, thế nhưng cái thứ màu đen bằng da kia, từ hình dạng tôi đoán nó dùng để trói buộc một vật. Mà đối với kích cỡ kia, chỉ có một thứ có thể vừa vặn với nó.
“Không….không nên…”
Hai mắt tôi nhìn chằm chằm tứ phía, cảm giác kinh khủng dần dần lan toả, trán tôi toát ra mồ hôi lạnh.
Tôi muốn biết anh ta đang làm cái gì, bởi vì nó vô cùng đáng sợ và tôi thà rằng đoán sai.
Anh ta đã xác định được suy đoán của tôi, dịch thể màu trắng bị bôi, chà ở trên phân thân của tôi. Không biết đó là cái gì, vừa ngứa lại vừa tê dại, làm phân thân của tôi nhanh chóng đứng dậy, lập tức muốn bắn.
Anh ta thoả mãn đeo một cái khuyên bằng vàng vào đỉnh của phân thân tôi, làm nó sưng lên như bị trói chặt, rất đau đớn, rồi lại đem dây lưng màu đen buộc ở phần trên, cài nút chỗ đỉnh, làm tôi không tài nào bắn được.
Phân thân đứng thẳng trong không trung run rẩy, không thể bắn ra và thống khổ đè ép chạy dọc trong cơ thể tôi. Từ lâu đã không thể duy trì tư thế ngồi, tôi ngã vật xuống giường, khổ sở rên rỉ, thần chí không còn tỉnh táo, thầm nghĩ muốn mau chóng lấy thứ đang trói chặt mình ra. Nhưng tay lại bị trói sau người, tôi bất lực, ngoại trừ cảm nhận đau khổ không nhịn được thì không còn cách nào khác nữa.
Nước từ khóe mắt rơi xuống, tôi nhắm mắt chịu đựng, có người gõ nhẹ vào bả vai tôi. Tôi biết, đó là anh ta, phải cam chịu mà kở mắt ra, thấy thứ gì đó trên tay anh ta, tôi run sợ trong lòng———- Đó là một cây dương v*t lớn gấp đôi một cái dương v*t giả bình thường*.
* cái gì đó đó…. (che mặt xấu hổ)
Nếu đem cái đó cắm vào tôi, chẳng bằng tôi chết luôn rồi.
“Cậu là xử nam sao?”
Mơ hồ nghe được câu hỏi, tôi không thể nào trả lời được, tiếp tục nằm trên giường kháng cự vô ích. Hàm dưới đột nhiên bị nắm một lần nữa, đau đớn cấp tốc hành hạ thần kinh của tôi, bắt tôi phải chậm rãi mở mắt ra.
“Tôi hỏi thì hãy trả lời thật tốt.”
Anh ta cười vô cùng dữ tợn. Tôi không có cách nào khác, đành phải dùng hết sức để gật đầu:” A…a…a…a… đúng….vậy…”
“Bây giờ, cậu có hai lựa chọn. Một là dùng cái này- dương v*t giả để xử lí lần đầu tiên của cậu, hay là của tôi?”
dương v*t giả to lớn màu đen rung động ở trước mặt tôi, tôi tuyệt đối không thể để thứ kia cắm vào trong. Tôi gian nan nói:” ….của…anh…”
Anh ta nở nụ cười, nụ cười vô cùng ngây thơ, không phải là ác ma mà là của thiên sứ.
“Thế nhưng bây giờ tôi không muốn làm.”
Tôi biết ý tứ của anh ta.
Cố gắng quên đi sự đau đớn ở phần dưới, tuy rằng không thể nào quên được. Tôi cựa quậy thân mình leo đến bên cạnh anh ta, bởi vì không thể dùng hai tay, nên tôi phải dùng răng cẩn thận kéo dây quần anh ta xuống, rồi lại kéo khóa kéo.
Kéo quần nhỏ của anh ta xuống, lộ ra