Tôi rất rõ ràng, anh không phải là người dễ đối phó.
Có thể ngồi ở vị trí này, hơn nữa không ai phản đối chứng tỏ anh có chỗ hơn người.
Cho dù là thiên tài như tôi nhưng giữa tôi và anh đều có một khoảng cách rất lơn, càng không nói đến những người khác.
Còn những người như Cảnh Lam, Điền Tử và Từ Bội đã chết, đều là có năng lực, lẽ nào cứ như vậy mà hết hy vọng sao?
Quá mức tài năng!
Chỉ có những người không biết anh ta mới dám cười nhạo rằng Hoa Thái lại để cho một người đàn ông trẻ tuổi khống chế, chỉ cần sống chung với anh thì không ai không sợ hãi năng lực ấy!
Muốn giết, quả thật không đơn giản!
Nhưng mà, Trương Mạt, tôi cũng được người ta gọi là thiên tài, không hề là hư danh!
Tuy rằng rời khỏi căn phòng đó, thính lực của tôi không hề giống người bình thường, bề ngoài giống như không để ý nhưng không có nghĩa là tôi không nghe được.
Tuy rằng mỗi ngày đều nghe giọng của lão quản gia, Cảnh Lam, và cả anh ở trên lầu.
Các người đạp một cái làm ám hiệu, tôi đều nhớ rất kỹ, sau đó đem tất cả những thứ đó sắp xếp lại, từng bước tìm ra bí mật ở lầu ba.
Việc ấy, không cho phép ai được lên lầu ba, họ nói ở đấy có một căn phòng được trang bị đầy đủ cơ quan thiết bị, và tôi sẽ phá được nó!
Quang minh chính đại đi vào từ cửa chính!
Căn phòng này vốn thuộc về ông chủ trước và anh chỉ là một nô lệ, cho nên không có cách nào rời khỏi, đến bây giờ mọi thứ trong đây vẫn còn y nguyên.
Người bình thường có như thế này không nhỉ? Sau khi giết chết kẻ đã ngược đãi cuộc đời mình, nhưng lại cứ nhốt bản thân trong căn phòng này hơn mười năm, không có ý đinh rời khỏi.
Ngồi trong thư phòng làm việc của người mình ôm mối căm hận, nằm trên chiếc giường của kẻ mình đã tự tay giết chết mà xem đó là chuyện đương nhiên.
Bản năng tôi mách bảo rằng, còn có một thứ mà tôi không biết, đó chính là bí mật của anh.
Có lẽ là chuyện trong bang phái, hoặc là về anh, nói chung, nhất định có bí mật.
Tôi tiến lên nhìn một chút.
Cơ hội thì rất nhiều, lão quản gia nhanh trí kia có chút phiền phức nếu không anh sẽ không để một ông già sống ở đây.
Ban ngày tôi cứ theo lẽ thường công tác, tối trở về ngồi trên bàn cơm đợi người hầu pha ly cà phê.
Tôi phân phó người hầu vào phòng bếp làm giúp mình một cái gì đó, rồi mới ra hiệu với bọn họ tôi ở trong phòng.
Những điều này đối với tôi quả thật rất đơn giản!
Phòng khách vắng lặng, tôi đứng dậy, chậm rãi đi lên lầu, từng bước một lên tới lầu hai, không hề dừng lại, tiếp tục bước.
Nhắm mắt lại, những hồi ức trước kia hiện lên, chân trái, chân phải, chân phải, chân trái, chân phải, lại chân phải rồi sau đó chân trái.
Dễ dàng, tôi đứng trên lầu ba.
Quay đầu ngồi xổm xuống, nhìn kỹ những mối ghép trên cầu thang, dường như có một tuyến điện cao thế. Rất có thể là cơ quan vô cùng hữu hiệu kéo dài đến hàng lang.
Người bình thường nếu đứng ở lầu ba lại biết có cơ quan máy móc, nhất định sẽ đến gần gian phòng bên kia, tránh cho từ hành lang rơi xuống lầu một, thế nhưng mọi thứ hoàn toàn ngược lại như vậy.
Đi bộ bên ngoài là an toàn hơn, bởi vì phía trong có điện cao thế.
Đứng trước thư phòng của anh ta, tôi nhắm mắt lại, nhớ đến những hành động và cách mở chốt cửa của lão quản gia tại căn phòng này.
Trái bốn lần phải năm lần, hệt như chiếc khuyên tai của tôi vậy.
Cửa mở, tôi cười. Thật là đơn giản!
Bộ phận cơ quan tuyệt đỉnh cái gì, chỉ là dọa người mà thôi, cái này dù là kẻ không có đầu óc cũng có thể làm được!
Thư phòng bình thường, nói một cách đơn giản là không có chỗ nào đặc biệt huyền diệu, tôi vào trong. Trên bàn đều là các tư liệu và văn kiện, tôi nhìn một chút nhưng không hề động vào. Anh ta quá thông minh rồi, xem qua những văn kiện bị dán lộn xộn bày biện này, cho dù có một chút xê dịch nhất định sẽ biết!
Nhìn những giá sách, tủ được làm theo mô hình cổ điển đầy hoa lệ, tôi quan sát từng tầng từng tầng nhưng cũng không có phát hiện được cái gì.
Có những cuốn tập không ghi tên, tôi rút ra, là hồ sơ, mãi đến giữa cuốn vở mới hình thấy một góc giấy lộ ra.
Tôi mở cuốn tập, không phải nét chữ của anh, tôi cũng không biết đây là tập của người nào, thoạt nhìn rất cũ kỹ.
Lật một lúc đột nhiên tôi nhìn thấy tấm ảnh.
Trong ảnh là một người con trai còn rất kẻ, mái tóc màu vàng bị hành hạ tàn độc, tuy rằng rất giống nhưng đó không phải tôi.
Lẽ nào là sủng vật của anh ta? Đến bây giờ còn lưu luyến tấm ảnh?
Cái này tương đối là ngạc nhiên, lẽ nào anh rất thích sủng vật này nên mới đặc biệt lưu lại? Người con trai này quả thật rất biết làm cho người ta rung động, so với tôi còn đẹp hơn, nên dù anh ta có thích cũng không lạ.
Nhưng mà, người con trai này ánh mắt đang khóc nhìn thê lương lại có chút quen mắt, dường như đã thấy ở đâu rồi.
Thật kỳ lạ, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy sủng vật nào của anh ta!
Tôi cầm tấm ảnh, chăm chú nhìn, cậu ta đẹp đến động nhân, bị ngược đãi nên nước mắt không ngừng chảy, quả thật rất khiến cho người ta phải thương hại,