Hoàng Tuấn Ý, tên của người nắm quyền Hoa Thái ngày trước.
Cái tên này cùng với ‘Trương Mạt’ có tầm ảnh hưởng đến tôi rất sâu…
Tôi đóng lại cuốn tập, chỉ là tấm ảnh lại nắm chặt trong tay.
Không biết đáp án, cũng không như tôi hy vọng.
Thân thể vô lực, tôi chậm rãi đi ra ngoài.
Vậy cuối cùng tại sao tôi lại muốn lên lầu ba?
Nếu như không có đến thì tốt quá rồi…
Thấy tấm ảnh chụp này, tấm ảnh có người thiếu niên tương tự như tôi mà trong lòng không hiểu sao lại không được vui vẻ. Đôi mắt trong đó như gần như xa, đè nén tôi không cách nào hô hấp được.
Anh đã làm chuyện đó, vẫn tàn nhẫn như cũ, những lời nói của anh, cũng là dối trá. Chỉ là giọng nói và dáng điệu dung mạo bên ngoài, có chút gì đó thật khác khiến cho tôi rung động.
Là số phận sao?
Trò chơi này thật trào phúng!!
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, còn có giọng nói của anh và Cảnh Lam.
Sao anh ta lại về sớm vậy chứ? Gần đây đều là sau chín giờ mới về kia mà!
Đây là thư phòng nên không có bất kỳ chỗ nào có thể trốn, nếu bị anh ta nhìn thấy, không thể nghi ngờ nhất định sẽ đánh chết tôi!
Rút ra khẩu súng, nạp đạn, đứng sau cánh cửa, đây đại khái chính là nơi lẩn trốn duy nhất.
Tôi không thể loạn! Tôi vốn dự định sẽ đến giết chết anh!
Không có cái gì có thể lay chuyển được tôi, cho dù thấy tấm ảnh đó, cho dù trong tấm ảnh là bộ dáng tươi cười kia, cho dù biết anh cũng giống như tôi vậy.
Đúng, không có cái gì có thể lay chuyển tôi!!!
Cửa phòng chậm rãi mở, anh đẩy cửa ra nhưng không có vội vàng đi vào mà là đang tiếp tục nói với Cảnh Lam chuyện gì đó, chờ cho đến khi Cảnh Lam đi thì anh mới vào thư phòng.
Anh ta đi tới, cửa không hề đóng, cũng không nhìn thấy tôi bên này mà chậm rãi đi vào hướng bàn đọc sách. Đứng lại trước bàn, anh nhìn bàn, tự dưng ngẩn người như đang nghĩ chuyện gì đó.
Hình ảnh thiếu niên điềm đạm đáng yêu trong tấm ảnh chụp không ngừng hiện ra trước mắt, từng tầng một chồng chéo lên bóng lưng ưu mỹ cùng lãnh khốc kia. Cứ mỗi một lần đều là bóng lưng này, một cái xoay người cũng không, nhưng đã đủ khống chế cả linh hồn tôi mất rồi.
Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Cảnh Lam đã đi.
Lầu ba chỉ còn lại tôi và anh!
Cắn môi dưới, tôi biết mình muốn làm gì. súng chậm rãi ngắm ngay lưng anh, chĩa vào thẳng trái tim ấy, chỉ cần tôi bấm còi thì tánh mạng của anh sẽ dừng ở đây!
Đã từng muốn leo đến bên cạnh anh sau đó mới cho một phát chí mạng, nhưng việc tiếp cận không chỉ là kéo gần khoảng cách mà trái lại càng thêm nhìn ra cự ly giữa cả hai, khoảng cách này sâu đến không lường được.
Làm sao tôi có thể vượt qua anh!
Chỉ cần, nổ súng!
Tôi không cần lo lắng chuyện sau này, chỉ cần giết được thì tôi sẽ tự do! Tâm, có thể vãn hồi chứ không đến nỗi thua thảm hại!
Rất đơn giản thôi, chỉ cần nhẹ nhàng đè xuống ngón trỏ!
Tại sao…?
Tại sao chỉ một động tác đơn giản như vậy, một động tác quen thuộc như vậy, nhưng tôi lại không thể nào thực hiện được?!
Đây không phải là lần đầu tiên giết người, cũng không phải là lần đầu biên bóp còi phía sau anh!! nhưng tại sao lại cảm thấy sợ như vậy? Anh căn bản không hề phát hiện tôi!!
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, là mồ hôi đang từ trán tuông ra.
Ngoài sân con chim nhỏ chi chi kêu liên tục, anh chú ý tới, chậm rãi dời bước đi ra ngoài, nhìn chim nhỏ.
Anh thủy chung đưa lưng về phía tôi, tôi không biết vẻ mặt ấy là gì, trực giác nói rằng giờ phút này anh đang khờ dại!
Khờ dại tháo xuống lớp ngụy trạng, biểu lộ ra vẻ mặt chỉ của mình. Anh đưa ngón tay ra dụ dỗ con chim nhỏ tới gần.
Lớn lên thật đẹp, ngay cả động vật kia cũng có thể lừa dối anh phải không? Con chim nhỏ không hề hoài nghi, lập tức nhảy lên ngón tay của anh.
Bỗng nhiên, anh bắt con chim ấy.
Chim giãy dụa kêu không ngừng, còn mổ vào ngón tay của anh. Anh vươn tay kia, nhẹ nhàng cầm lấy cánh.
Tôi bên ngoài cứ nghĩ anh sẽ bẻ gãy cánh chim mảnh khảnh kia, nhưng thật ra anh chỉ cầm. Một lúc lâu sau đó lại thở dài một tiếng, buông tay, đem chim thả đi.
Súng trong tay không rời nhưng tâm lại rung động — Tôi sớm biết rằng, anh là người rất đáng thương, anh nhận được một tổn thương quá sâu sắc, so với tôi còn sâu hơn nên mới có thể làm ra loại tính cách không bình thường như vậy.
Làm được xã hội đen, so với kẻ khác còn bi thương hơn rất nhiều!
Anh ngồi xổm xuống, đem tay vươn ra phía sân, đầu tựa vào tay còn lại, vô cùng thong thả, mái tóc nghiêng nghiêng.
Cuối cùng tôi cũng thấy được vẻ mặt của anh, đó vẻ mặt cô độc tịch mịch mà tôi đã từng có, khẽ nhăn mày nhìn vô cùng hấp dẫn khiến tôi không cách nào rời mắt.
Đó là cảnh mà cả băng đá của trời đất đều phải tan đi…
Tôi biết mình dao động mất rồi.
Thấy vẻ mặt như thế, tôi không cách nào ra tay được!
Tôi nhìn sắc mặt của anh, còn anh cuối cùng cũng thấy tôi đang cầm súng.
Không có phản ứng gì lớn, chỉ là đã thu lại vẻ mặt tịch mịch trở nên hờ hững mà nhìn tôi chằm chằm
Chẳng biết tại sao, tôi lại mất đi sự kích động muốn nổ súng.
Anh mở miệng: “Cậu ở đây làm gì?”
Khi anh nói lại vô cùng nhẹ, giống như chưa có tỉnh ngủ, vẻ mặt tan rả, một chút cũng không giống như người đang bị mũi súng chĩa vào.
tôi không lên tiếng, anh suy nghĩ một chút rồi chậm rãi đứng dậy, đi đến chỗ tôi.
Tôi cho rằng anh muốn cướp lấy súng, nhưng lại không rời rằng anh đi đến tủ rượu bên cạnh, lấy ra một ly rồi đổ vào nửa ly rượu vang, rồi đi đến sa lon bên trái bắt đầu đứng uống một mình.
Không biết nhãn hiệu của chai rượu vang kia là gì, màu rất đậm, tựa như máu. Anh ngậm nửa miệng, thưởng thức lướt qua sau đó nuốt xuống.
Khóe môi để lộ một màu đỏ sậm, đây chính là hình ảnh đẹp nhất khiến tôi lại nghĩ đến khi còn bé nghe được sự tích quỷ uống máu.
Máu rất hợp với anh, và màu đen cũng vậy.
Súng nhắm ngay trái tim anh, nó chính là ưu thế duy nhất mà lúc này tôi có thể nắm giữ, một cái ưu thế rất giỏi.
Tôi dự cảm mình cuối cùng cũng sẽ thua bởi anh…
Tôi vì sao lại phải thông cảm với anh?
Mỗi việc anh làm đều không đáng để thông cảm! Anh đối với tôi tàn nhẫn, điều đó cũng đủ để tôi bắn đạn vào tim, cho anh chết mười lần cũng không hả giận!
Chỉ là…trong lòng như muốn trào nước mắt…
Tôi vậy mà…không đành lòng nhìn thấy anh ta tịch mịch trống rỗng được?
Thấy anh như vậy, nhìn những hồ sơ kia, tôi cứ vậy mà đau lòng! Thậm chí so với tổn thương của tôi còn khó chịu hơn!
Không…!!
Tôi cắn răng, giả bộ điềm tĩnh: “Anh không sợ tôi nổ súng sao?”
Anh dừng lại ly rượu đang uống dở nhàn nhạt đi lại trước mặt tôi, lại lạnh lùng một câu rất đương nhiên rằng: “Cậu sẽ không nổ súng đâu!”
Khốn nạn!
“Anh nghĩ rằng tôi không dám sao?!” Tôi không thể bị anh ta đánh lừa.
“Không phải là không dám, mà là cậu sẽ không làm như vậy.”
Giọng nói ấy như băng tuyết lặng lẽo hoàn toàn phủ xuống trái tim tôi. tôi bỗng nhiên rõ ràng mình đã thua rồi, hơn nữa là thua rất thê thảm!!
“Ghê tởm!!” Tôi buông tay.
Súng rơi trên mặt đất trượt qua tôi và anh, ma sát với sàn nhà tạo nên âm thanh chói tai. Anh vẫn không quay đầu lại, vẫn đưa lưng như cũ mà đứng trước tủ rượu, chuyên tâm rót.
Tại sao mỗi lần đều là như vậy!!
Bị anh cắn phá muốn chết nhưng lại không cách nào đánh trả được!
Tự hỏi, tôi không bằng người khác được sao?!
Cho dù súng có trên tay, cho dù đã chĩa vào trái tim