Ngày thứ hai Tiểu Nguyên đến gọi tôi dậy, đã hơn một giờ chiều.
Tuy rằng tỉnh lại nhưng tôi vẫn không cách nào rời giường, chỉ cần ngồi xuống ngẩng đầu lên sẽ kịch liệt đau đớn. Tiểu Nguyên giúp tôi gọi cho công ty xin nghỉ, sau đó bưng vào canh gừng giải men, tôi ăn, sau đó nằm trên giường.
Kỳ quái là mọi người dường như không hề biết chuyện gì, theo lý mà nói thì anh phải cho mọi người hay, sau đó từng người sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt phán xét, đem tôi bắn một phát súng cho chết đi.
Luồng bàn tay vào dưới gối, khẩu súng vẫn nằm chỗ cũ.
Tối hôm qua…thì ra không phải nằm mơ…
Tại sao anh lại trả súng cho tôi? Anh không muốn giết tôi sao?
Nhưng mà tôi đã chỉa súng vào anh mà, không kiêng nể gì nói muốn lấy tính mạng của anh, sao anh có thể làm như không có việc gì được!
Trái độ của anh vẫn lãnh đạm như trước, dường như mọi thứ vẫn bình thường, tuy rằng mọi người đều biết Triệu Viêm Phi bị giết nhưng không hề nhắc tới là do ai gây nên.
Tôi vẫn đi làm như cũ. Cũng không phải thỏa hiệp, chỉ là muốn biết chân tướng của chuyện.
Trong hội nghị thứ hai của bang phái, tất cả mọi người vẻ mặt ngưng đọng nhìn chằm chằm vào tôi, xem ra bọn họ đều đã biết đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Trương tiên sinh! Tôi không thể không nói, trong bang phái chúng ta có nội gián!”
Cuối cùng có người nhịn không được lên tiếng, còn phun ra những lời lẽ đanh thép.
Anh không lên tiếng, tôi cũng không nói mà chờ những người khác phản ứng.
“Hay! Chính người trong bang phái tự chém giết lẫn nhau, còn có thể thống gì, nếu để cho người khác biết, không cười Hoa Thái chúng ta mới là lạ!”
“Đơn giản là xằng bậy, tôi đã sớm không đồng ý để cho một thằng oắt con nhỏ tuổi ngồi ở vị trí này rồi!”
Tôi không để ý vẫn tiếp tục hút thuốc, thái độ hoàn toàn không để ý này nhìn là biết đã chọc giận tiền bối kịch liệt rồi.
“Phòng Kính Đồng! Chúng ta đang nói cậu, đừng làm bộ không nghe được!!”
Ngạo mạn di chuyển đường nhìn, chống lại vẻ mặt tức giận của bọn họ. Bởi vì tất cả mọi người cho là tôi được Trương Mạt sủng ái nên rất ít có cam đảm danh chính ngôn thuận phê phán tôi, hiện tại vất vả lắm mới nắm được gáy, xem ra bọn họ đều muốn cắn chết tôi.
Tôi cười: “Mọi người sao lại nói khó nghe như vậy, tôi và anh Triệu đã lấy tính mệnh làm tiền đặt cược, hắn thua, đây là chuyện đương nhiên thôi.”
“Ăn nói hàm hồ! Các người không đánh cược như vậy, bọn thủ hạ của lão Triệu nghe được, các ngươi chỉ là cược…cược…” Tiền bối đang khí thế bừng bừng chợt liếc sang vẻ mặt Trương Mạt, sau lại không dám nói.
Quả thực, ai mà dám ngay trước mặt anh nói ra chuyện Triệu Viêm Phi muốn tôi làm đồ chơi một tháng.
Anh vẻ mặt vô cảm xúc nhìn không ra hỉ nộ, giống như không đặc biệt quan tâm. Tôi nghĩ, anh thật ra cái gì cũng biết rồi.
“Tôi đã nói rồi, tôi và anh Triệu dùng tính mệnh làm tiền đặt cược, hơn nữa trận này là do hắn khơi mào, các nơi sao lại trách ngược lại rồi!” Tôi hút một ngụm sau đó phun ra vòng khói.
“Trương tiên sinh, từ khi Phòng Kính Đồng xuất hiện đã không có chuyện gì tốt, ngài không biết trong giới đã nói Hoa Thái chúng ta như thế nào đâu…”
“Lão Triệu, chuyện này đúng là dưới tay hắn, nhưng mà thật sự…”
“Không chỉ bây giờ, lúc trước Long Gia cũng là…”
Một câu kia lập tức khiến mặt tôi trầm xuống, nhấc chân đạp mạnh lên bàn hội nghị một cái, tiếng ồn dội phòng, tất cả mọi người đều câm miệng nhìn tôi, mãi đến khi chiếc bàn ngừng rung động.
Chậm rãi quét toàn bộ người trong phòng, tôi thấp giọng nói: “Ai…là ai vừa nhắc đến Long gia?”
Trầm mặc bao trùm, không người nào lên tiếng.
Hừm! một lũ phế vật!!
Tôi cười nhạt.
“Được rồi!” Đánh vỡ trầm mặc cũng không phải là anh, mà là Cảnh Lam. “Chuyện lần này, Trương tiên sinh và tôi sẽ điều tra thật rõ, trước lúc đó, tất cả mọi người không nên nói lung tung.”
Tôi cúi đầu, dụi thuốc, chống lại ánh mắt đó, ánh mắt mà anh đang dùng nhìn chằm chằm tôi.
Ánh mắt lạnh như băng còn mang theo một dòng nước lạnh lẽo.
Ngực đột nhiên lại cảm thấy khẩn trương nhưng tôi không có cách nào phát tiết, vẫn tiếp tục như bình thường.
Tuy rằng cảnh lam nói như vậy, kỳ thực mọi người đều biết, việc này sẽ không kết quả. Tất cả mọi người cho rằng, là anh có ý định che chở tôi nên mới không truy cứu nữa.
Nhưng mà, tôi biết rằng anh đã thật sự tức giận, còn hơn hai tháng nay cũng không có đến phòng tôi.
Thực sự là buồn cười, nếu biết tôi đã giết gã ghê tởm này thì tại sao lại không nhân cơ hội đó tiêu diệt tôi?! Huống hồ chi tôi còn chĩa súng vào anh.
Tôi không cho rằng anh khoang dung mà làm nên việc này.
Còn có, tôi thật sự như những gì người khác đã nói, được anh che chở rồi sủng ái, bản thân trì trệ chắc cũng không phát hiện được đâu?
Không!!!
Tuyệt không có khả năng này!!
Chuyện đi đến thư phòng cũng bị nhắc đến, tuy rằng Cảnh Lam cũng biết. Bọn họ cố ý vùi lấp chuyện này chính là mệnh lệnh của anh sao?
Tấm ảnh ngày đó vẫn còn nằm trong tay tôi, mỗi tối khi ngã xuống giường, liên tục hút thuốc rồi nhìn ảnh chụp.
Trong đó chụp một thiếu niên tóc vàng xinh đẹp đang khóc, tôi đang tìm kiếm thứ gì đây?
Đến bản thân mình cũng không biết nữa, chỉ là không ngừng ngắm nó, tưởng tượng đến hình dáng năm xưa của anh, nhớ lại khoảng thời gian trước, cuối cùng mới phát hiện ra, tôi chỉ là đang tìm kiếm một sự yên lặng cho tâm hồn.
không ngờ rằng, tấm ảnh này lại có thể an ủi trái tim đang không ngừng tổn thương, tạm thời thoát khỏi những ác mộng rắc rối.
Mặc dù biết, trong ảnh là thiếu niên cùng với người tôi hận nhất là một, anh đối với tôi vô vàng tàn nhẫn, anh là kẻ đáng chết trăm vạn lần!
Nhưng mà nhìn tấm ảnh, tôi lại nghĩ không sao cả.
Hay là, tôi chỉ muốn chia tình cảm của mình — đem một nửa cái tình của tôi đưa vào tuổi mười tám của anh.
Chỉ có thể như vậy thì tôi mới giết anh được!
Thất thần rồi tịch mịch, không biết bản thân rốt cuộc là đang làm cái gì. Khi được anh che chở lại không cách nào nổ súng với anh, lẽ nào vẫn phải tiếp tục trò chơi này sao?
Tôi đã thua! Chỉ là vẫn còn tồn tại một hy vọng, là gì vọng gì?
Anh yêu? Hay là hận?
Ngực càng ngày càng hồ đồ, anh có yêu tôi không? Anh thật sự yêu tôi sao?
Nếu như Anh yêu tôi thì tôi sẽ không giết anh nữa chứ?
Không được! tôi là đang lừa mình dối người sao? Anh không thể nào yêu tôi, tuyệt đối không!!
Thời gian trôi đi rất nhanh, khi anh vào phòng tôi đã là năm mới, tôi hai mươi tư tuổi.
Anh hết sức phấn khởi, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể mơ mơ màng màng mà tiếp tục uống rượu, về với hiện thực tôi cũng không có quyền từ chối.
Chưa từng có.
Đoạn thời gian đó, anh rất thích chơi trò chơi này. Sau đó có lẽ đã có một sủng vật mới, rất nhiều.
Kết quả, đến cuối cùng, tôi chỉ là món đồ chơi dùng để giết thời gian, cho dù là quá hay hay hiện tại.
Chỉ có tấm hình là niềm an ủi tịch mịch duy nhất, tôi không muốn mất đi.
Mặc dù biết bản thân ngu xuẩn.
Một hôm thuộc hạ đến tìm tôi, nói rằng có văn kiện gấp muốn tôi kí tên. Anh cũng ở nhà và đang nói với Cảnh Lam chuyện gì đó.
Tôi chuyên tâm xem văn kiện nên không để ý.
“cậu đến Quảng Đông sao?”
Không hề nói trước một tiếng, anh từ phía sau đi đến rồi dựa vào lưng rôi, tôi đưa lưng còn anh nhỏ giọng hỏi. Dường như