Đến Hồng Kông tôi cũng thay bộ quần áo dơ bẩn kia, nhưng nhìn bộ dạng khốn cùng của mình lại có chút chán nản.
Cả hai đều là ăn ngon dùng tốt, tóc tai chải mượt, trên lỗ tai còn mang vòng khuyên quý giá, da trơn truột còn có độ co dãn, hai mắt sáng ngời, không ngờ cũng có ngày giả trang thành kẻ đầu đường xó chợ đáng thương như thế này.
“Đúng là không đơn giản!”
Anh không chút suy nghĩ, làm cho tóc mình rối bù lên sau đó gọi tôi đến, tỉ mỉ tháo đem khuyên tai tháo xuống.
“Đầu lưỡi.”
Tôi lè lưỡi, anh cẩn thận tháo khuyên sau đó tiếp tục đưa tay vào trong quần, đem ba cái khuyên ở nơi ấy tháo nốt, trang sức đắt tiền trên tay toàn bộ bị anh xem như bụi bặm mà đém thẳng vào cống nước.
Chỉ còn lại dây chuyền trên cổ tôi.
“Cái này không cần sao?” Tôi nhấc vòng lên hỏi anh.
Anh cười tươi nói: “”Cái đó thì không ném được. Bây giờ chắc cũng không đáng bao nhiêu tiền.”
Tại sao lại không ném được? Đồ cho chó anh cũng không muốn ném sao?
Mặc anh! Tôi không quan tâm!
Anh từ trong túi lấy một cái mền không biết tìm ở đâu ra, vừa có mùi chua lại còn thối, anh không một chút do dự cứ thế khoác lên người!
“Nghe nói hai ngày này luồng khí lạnh sẽ tràn đến, chúng ta lại mặc đồ không đủ ấm! Cùng sưởi ấm đi!
Thật ra tôi thà tình nguyện chết rét chứ không muốn vào cái mền kia đâu.
Tôi lắc đầu, che miệng chống cự. Anh không tức giận mà còn cười rất vui vẻ, mở mền, một tay kéo lấy tôi ôm vào trong ngực.
“Cẩn thận không nên cảm lạnh. Tôi sẽ rất khó chịu.”
Tôi kinh ngạc trừng muốn rớt mắt ra ngoài — anh cư nhiên ôm tôi? Còn dỗ ngọt quan tâm lo lắng?
Ngày tận thế đến rồi sao…?!
Anh dùng bàn tay bẩn thỉu của mình chà loạn lên mái tóc vàng của tôi, sau đó còn chà lên mặt. Hiện tại cả hai nhìn giống hệt những kẻ không có nhà để về.
Đi trên người, người dân đều dùng ánh mắt quái dị nhìn chúng tôi nhưng cũng không phải quá đáng ghét.
“Theo tôi thấy chúng ta hình như chưa giống lắm.” Tôi nhỏ giọng nói.
“Chịu thôi!” Anh méo miệng “Dù sao thiên sinh lệ chất cũng không còn cách nào khác! Cứ ngồi bên đường vài ngày đi.”
Thiên sinh lệ chất không còn cách nào khác…?
(Thiên sinh lệ chất: Trời sinh đã đẹp)
Anh mở miệng nói câu này có khác nào kẻ cuồng tự kỷ!
Cả hai đi đến mục tiêu, ngồi đối diện đường cái. Không bao lâu thì có người tới đuổi đi, thế là phải đổi chỗ khác.
Thay đổi ba lần cuối cùng cũng an vị, chúng tôi ngồi bên cạnh thùng rác lớn, đại khái đã không bị ai đuổi đi lần nữa.
“Khu nhà cao cấp đối diện có người đang đứng canh chính là nơi hắn dùng để nuôi dưỡng tiểu nam sinh. Còn bản thân hắn thì ở chung cư cao cấp, như vậy thì chúng ta không đi được. Tôi nhận tin tức rằng hắn dạo này hay ở đây, chúng ta cứ mỗi ngày lui tới phụ cận là được rồi.”
Tôi và anh ngồi xổm dưới chân tường, anh ôm tôi vào ngược, ôn nhu tựa bên tai tôi mà nói, thật giống như anh chính là anh hai đang chăm sóc cho tôi.
Nếu không phải biết anh là một người không từ thủ đoạn, thì có dùng súng chĩa vào tôi cũng không tin anh có thể ôn nhu săn sóc như bây giờ.
Chúng tôi ngồi tựa vào nhau như thế cho đến chiều, bao tử tôi không biết nghe lời lại bắt đều kêu lên
“Đói bụng sao?” Anh hỏi.
Tôi không để ý: “Không có có gì đâu.”
Nhưng anh đột nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh, từ trong balô lấy ra một cái chén bể, đặt trước mặt rồi quay người ra đường hô to: “Mọi người xin hãy thương xót! Chúng tôi ba ngày nay chưa có cơm ăn, xin cho một chút tiền lẻ tôi mua ít bánh mì!”
Một người phụ nữ trung niên kinh ngạc lướt qua mặt anh, anh lại lôi lôi kéo kéo váy của bà ta: “Dì ơi! Xin dì thương xót! Người tốt sẽ có phúc!”
Phụ nữ kia chán ghét đá văng anh ra: “Cút! Cút! Mau buông tay ra!”
Anh không quan tâm, quay sang ôm lấy ống quần của ông chú: “Bác ơi, bác thương cháu! Cháu thật sự rất đói! một chút là được rồi!”
Không ai để ý tới anh nhưng anh vẫn tiếp tục gọi.
Tôi gặp quỷ giữa ban ngày sao…?!!
“Anh làm gì ở đây vậy?” Tôi xông lên, thật muốn cạy cái đầu anh ra coi đứt dây thần kinh nào rồi!
“Xin cơm! Em không thấy sao?….A! Bác ơi, xin bác thương xót….” Anh nói như chuyện đương nhiên
“Anh không mang theo tiền sao?” Tôi gầm nhẹ.
“Đương nhiên là không có! Mang theo thì xin cơm làm gì!”
Tôi muốn điên rồi! “….Ngay cả những thứ có thể quy ra tiền cũng không đem sao?”
“Càng không, em đã thấy thằng ăn mày nào mang theo vàng chưa?”
Tôi không biết nói gì.
Người đàn ông này ngày trước còn đối đãi tôi như một món đồ chơi, khinh thường tôi tới cực điểm, đem tôi đạp dưới chân, là người đàn ông biến thái mà tôi hận đến thấu xương đây sao?
Tôi nắm chặt tay, trên cổ còn đeo cẩu bài đại boss xã hội đen, tôi cư nhiên nhìn thấy anh ngồi ven đường xin ăn, chẵng lẽ có hai đồng sẽ mua