“Trương tiên sinh giết được tân Long lão đại của bang Cửu Long, chiếm được tán thưởng của đại boss Cửu Long, sau này Hoa Thái chúng ta có cơ hội hợp tác cùng Cửu Long xã rồi!”
“Đại boss Cửu Long là Viên tiên sinh rất thích Trương tiên sinh, định đem con gái gả cho Trương tiên sinh, nghe nói vị tiểu thư kia lớn lên vô cùng xinh đẹp, thật ghen tỵ với Trương tiên sinh mà!”
“Có thể có được mối quan hệ tốt với Cửu Long xã lớn nhất Hồng Kông, Hoa Thái chúng ta phát tài rồi!”
“Không hổ là Trương tiên sinh!”
Trước hội đồng bang phái, tôi nghe thấy những người khác nghị luận mà ngây dại.
Tôi kéo hai tên đang hưng phấn bên cạnh tàn bạo hỏi: “Thứ cậu vừa nói là thật sao?”
“Đương nhiên là thật! Ba tháng trước tôi cùng Trương tiên sinh đi Hồng Kông gặp mặt vị Viên tiên sinh kia mà, ai có thể giải quyết Kỷ Nam Phong thì sẽ được lão gã con gái.”
Tay phải đang nắm rồi buông đối phương ra, tôi ra khỏi cửa.
Trong đầu vẫn là giọng nói ấy:
— Tên khốn nạn muốn giết tôi –
— quanh tháng này biệt thự bị tập kịch, còn có chiếc ô tô bị nổ tung –
— tôi cho bọn họ phong tỏa tin tức cho nên người trong phái không ai biết cả —
Đối phương muốn giết anh cái gì chứ?! Báo thù cái gì chứ!!!
Cuối cùng chỉ là anh muốn leo lên cái đại bang phái của Hồng Kông!!
Hơn nữa…còn có một người vợ xinh đẹp!!
Tôi tung một quyền.
Tên khốn nạn đó…!
Tôi cư nhiên cứ đơn giản mà tin lời anh nói! Tôi thật là khờ mà!!
Tất cả đều có mưu tính trước, anh biết nếu nói với tôi như vậy thì tôi sẽ liều mình vì anh! Anh biết tôi đang nghĩ gì,, anh biết tôi rõ ràng như vậy nên mới đùa giỡn tôi trong tay!!!
Tôi cho rằng, tôi đã tiếp cận rất gần rồi, nhưng thì ra tất cả đều là giả!
Tôi giống như Tôn Ngộ Không trên bàn tay của Phật Tổ Như Lai, dù có nỗ lực thế nào cũng không thể điều khiển được!
Hiện tại không chỉ giúp anh được đại xã đoàn Hồng Kông khen ngợi mà còn có thê tử xinh đẹp, thế còn tôi thì sao?! Bị anh chơi đùa quay mòng mòng, hoàn toàn ngu ngốc lo lắng cho an nguy của anh!
Thật ghê tởm!!
“Có chuyện gì vậy, Kính Đồng? Mau họp đi, còn ra ngoài à?”
Bắt gặp vẫn là khuôn mặt quen thuộc, nụ cười giống như chưa bao giờ lừa dối một ai, hồn nhiên như thiên sứ.
Tôi hung hăng nhìn theo anh còn anh thì cười với tôi.
Khuôn mặt ôn nhu khi cười không thể chê vào đâu được!
Cái mặt nạ ôn nhu của kẻ ác ma, là ngụy thiên sức nói dối toàn thế giới!
Tôi đã sớm biết, thế nhưng không ngờ đến chuyện này anh cũng lừa tôi. Thật ra chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, dù có thể nào tôi cũng sẽ liều mình vì anh!
Nhưng cuối cùng anh vẫn là dối gạt tôi.
“Vào đi!”
Anh kéo tôi đang lửa giận ngút trời vào phòng họp, đè tôi ngồi xuống.
Những người khác thấy anh thì ai ai cũng chúc mừng!
Anh cười vài tiếng sau đó cũng ngồi xuống.
“Chuyện thành công lần này, có thể thiết lập được mối quan hệ tốt với Cửu Long, công lao của Kính Đồng là lớn nhất! Hoàn toàn nhờ vào cậu ấy mới thuận lợi được.
Tên dối trá này!
Lúc nào cũng lừa tôi, hiện tại đem công lao này giao cho tôi sao?
“Kính Đồng, cậu muốn được thưởng cái gì?”
Tôi nhìn anh chằm chằm, vẫn là nụ cười hoàn mỹ như cũ.
“Vậy thì…nghiệp vụ xử lý trên của Hoa Thái trên tay tôi toàn quyền cho cậu, sau này cậu cứ gặp Cảnh Lam không cần phải cùng chú Diêu nữa!”
Toàn bộ đều ồ lên, ngay cả tôi cũng thất kinh! Đem nghiệp vụ trên tay hoàn toàn giao cho tôi, ý là anh muốn đem ba doanh nghiệp lớn nhất tặng cho tôi vậy! Mà không cùng với Lý Chí Diêu, cùng với cảnh Lam, vậy địa vị của tôi trong bang phái sẽ hoàn toàn giống như đại boss trùm xã hội!
Tất cả mọi người đều chúc mừng tôi, tôi chỉ nghe được khóe miệng anh mơ hồ phát ra tiếng cười.
Bắt đầu từ ngày đó, tôi ngồi trên bàn hội nghị, từ vị trí thứ chín lên tới vị thứ sáu.
Buổi tối không ngủ được, lăn qua lăn lại, đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, tôi lập tức đưa tay vào gối rút khẩu súng.
Không cần nghĩ cũng biết là ai, những bởi vì ban ngày tức giận và theo bản năng của thân thể, nòng súng hướng thẳng vào phía anh đi vào.
“Có chuyện gì vậy? Kính Đồng, vì sao lại đưa súng vào tôi?”
Thật đúng là biết làm bộ!
Tôi cắn răng: “Anh tới làm gì?”
“Đương nhiên là muốn gặp cậu, là tới thăm cậu thôi.”
Đừng có bày ra cái nụ cười dối trá đó, thật khiến tôi buồn nôn!
“Bây giờ cũng đã nhìn rồi, đi mau.”
Anh buồn phiền gãi đầu một cái: “Cậu biết tôi đến làm gì không….?”
“Hừm!” Tôi cười nhạt: “Anh đã có vị hôn thê xinh đẹp, tới tìm tôi rất không thích hợp! Hơn nữa muốn phát tiết thì tìm mấy sủng vật mới, tới chỗ tôi làm gì?”
Anh đột nhiên cười rộ lên, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.
Tôi tức giận, ghét nhất là kiểu anh đã nhìn thấu được tôi: “anh cười cái gì?”
“Kính Đồng! Cậu đang ghen có phải không?”
Cái gì?!!
Anh…nói cái gì…!
“Khốn nạn! Ai ghen với anh, đúng là vô vị!!” Tim đập rất nhanh, tôi sao có thể vì người này mà khẩn trương được cơ chứ?!
Nếu như không phải tại tim lại tuông ra một trận cuồng loạn như vậy, tôi có lẽ còn hùng hồn phản bác hơn nữa.
“Kính Đồng, cậu không cần lo, dù cùng với ai hay kết hôn với ai, tôi chỉ đều thích cậu!”
Anh ta nói bậy bạ cái gì vậy?!
Anh cho rằng tôi là thằng nhóc ba tuổi sao: “Anh nghĩ là tôi sẽ tin anh chắc? Đầy miệng anh chỉ toàn là xảo trá!”
Anh nhíu mày: “Tôi nói thật, cậu không muốn tin sao?”
“Câm miệng! Nghĩ lại những câu mà anh đã tự nói đi, Trương Mạt! Ngay cả một câu chân thật nhất anh cũng chưa từng nói!”
“Sao có thể như vậy? Trước giờ những thứ tôi nói với cậu đều là thật!”
“Đừng cho tôi là đứa ngốc, anh gạt tôi lập kế giết Kỷ Nam Phong, thật ra anh chỉ muốn trèo lên cái Cửu Long xã kia mà thôi!”
Anh sững sờ dường như đã hiểu được: “Thì ra cậu đang nói đến chuyện này! Hắn cho người đến giết tôi là thật, về chuyện hôn sự của Cửu Long xã chỉ đơn thuần là tiên sinh cảm tạ tôi giúp hắn diệt tân long hội thôi, thứ hai là hắn hài lòng tôi nên mới muốn đem con gái gả đi. Tôi cũng không có ý dấu cậu. Thật ra tôi cũng không có phúc đáp hắn.”
Giả bộ thật giống! Muốn đoạt giải Oscar cũng không cần tốt đến như vậy đâu!
“Kính Đồng, cậu muốn tôi phải làm sao mới tin tưởng được đây?”
“Hừ! Tin tưởng anh?” tôi cười, anh đang làm những chuyện lừa dối tôi rồi còn muốn được tin tưởng?
Chỉ có kẻ ngủ mới đi tin tưởng anh!
“Kính Đồng!” Anh vẫn kiên trì.
Được, nếu anh muốn chơi trò chơi này tôi sẽ theo anh: “Được, anh muốn tôi tin tưởng anh thì trước tiên lấy khẩu súng bên trong ra rồi ném sang một bên!”
Súng trên tay tôi vẫn còn chĩa vào đầu anh, tôi muốn nhìn anh sợ hãi.
“Tôi không có súng.”
Nhìn xem! Chưa gì đã gạt tôi! “Anh cho rằng tôi mù sao? Cho tới bây giờ lúc nào sau lưng anh cũng giấu một cái!”
Anh nghe xong, cởi áo khoác da xuống, xoay người.
Tôi sửng sốt, cư nhiên không có mang?!
Tôi biết rồi, nhất định là anh giấu trên đùi: “Trên đùi thì sao?”
Tất vớ của anh đều cởi ra, kéo ống quần lên, thật sự là không có??!!
Tôi không tin: “Làm sao anh lại không mang theo súng!” Dù là ở đây thì anh cũng nhất định sẽ mang theo súng, ngoại trừ ở thắt lưng còn có phía sau và trong quần, tùy thân mang theo, mặc kệ nơi nào cũng vậy.
“Kính Đồng, tới tìm cậu không cần mang theo súng.” Anh bình thản nói.
Trong lòng tôi dao động: Anh cư nhiên không mang theo súng khi tới tìm tôi sao?
Là anh tin tưởng tôi?