Chuyện giữa anh và hôn lễ của con gái đại Boss Cửu Long là ba tháng sau.
Ngoài việc vị trí của anh là lão đại của Hoa Thái thì anh cũng là tổng tài của doanh nghiệp Hoa Thái. Toàn bộ các tờ báo lá cải trên đường phố, tạp chí đều tranh nhau đưa tin về hôn lễ lần này, đó là sự kết hợp hoàn mỹ giữa hai tập đoàn lớn với nhau.
Tôi mới vừa cầm quyền ba doanh nghiệp lớn, vì để tuyên truyền doanh nghiệp đang lúc vô cùng phức tạp rắc rối cho nên bận tối mày tối mặt.
Buổi tối lại cùng Cảnh Lam xuất ngoại để kiểm tra tình hình các hộp đêm và những giao dịch bang phái khác, tôi ngay cả thời gian ngủ cũng không có.
Anh cũng không còn tới tìm tôi.
Cho nên, tôi đối với chuyện hôn lễ cũng không có cảm xúc nào quá lớn, chỉ thấy người hầu trong nhà vội vội vàng vàng chuẩn bị liên tục, cái khác cũng không có để ý đến.
Không muốn suy nghĩ về chuyện chả có dinh dưỡng gì, tôi lại buông thả bản thân bận rộn.
Hai mươi lăm tuổi ngồi vào bị trí này, ở trong bang phái ngoại trừ Trương Mạt thì tôi là người đầu tiên.
Thật ra Trương Mạt mạnh hơn tôi, anh ở đây tuổi cũng có thể cho là lớn. khi đó lão đại không có ỷ lại vào thư kí bên cạnh, cho nên gã tính toán dưới một người trên vạn người.
Sau đó, sẽ chờ thời cơ, anh đã khiến cho lão đại đó ‘chết ngoài ý muốn’
Những người trong bang phái cũng không phải ngu ngốc, sao không biết chuyện đó là do anh gây nên nhưng tất cả không ai dám lên tiếng. Anh nổi danh độc ác thủ đoạn, giết chết tất cả những người phản đối, lại không có đến một tùy tùng bên cạnh, chỉ có anh mới quyết định được sinh tử của kẻ khác.
Làm được xã hội đen, được bao nhiêu người có ý chí cao xa không sợ chết như vậy?
Có tiền chỉ sợ chết, tất cả mọi người rất rõ ràng đạo lý ‘Lưu đắc thanh sơn tại’. Để Trương Mạt ngồi lên vị trí lão đại có rất nhiều người thật sự không cam lòng, hiện tại anh lại cao đến như vậy cũng có rất nhiều người không phục nhưng không ai dám nói ra.
(Lưu đắc thanh sơn tại: Để cho rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt)
Danh gia vọng tộc sợ cái gì? Sợ mất cái mạng nhỏ này sao? Hay là sợ tiền và quyền thật vất vả mới lấy được sẽ tan thành mây khói?
Hiển nhiên tất cả họ không thể quên Long gia đã chết như thế nào.
Tôi chính là người thức hai mặc âu phục đeo khuyên tai nhuộm tóc vàng trở thành tổng giám đốc của doanh nghiệp Hoa Thái.
Thời gia không ngừng trôi đi cũng chưa bao giờ dừng lại.
Hôn lễ, chỉ còn một tháng.
Sáng sớm đến công ty tôi đã nhìn thấy thiếu niên đang quấy rối bị bảo an kéo ra ngoài.
Tôi hỏi cô nhân viên lễ tân kia có chuyện gì.
“Không có gì đâu Phòng tiên sinh, chỉ là một cậu nhóc nhầm đường.” nhân viên lễ tân hiển nhiên chỉ qua loa cho tôi.
Buổi chiều của ngày thứ hai về nhà còn cầm theo văn kiện, gặp được thiếu niên lần trước bị đá khỏi cửa.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi đi đến hỏi.
Một đám đánh cậu thiếu niên đó, bọn họ nói cậu đến ăn vạ.
“Tôi không có ăn vạ! Tôi chính là con của hắn!” Thiếu niên bị đánh cho mặt mũi bầm dập nhưng vẫn không phục.
Nhìn cậu xem, bất quả chỉ khoảng chừng mười ba tuổi, thân hình đen gầy giống như nông dân, nhưng đôi mắt kia lại vô cùng quật cường.
“Xin lỗi, Phòng tiên sinh, chúng tôi sẽ đuổi nó ra ngoài!”
Bọn họ nâng thiếu niên định ném đi.
“Tôi không nói sai! Tôi chính là con trai của Trương Mạt.”
Đang định đốt điếu thuốc, chợt châm lửa dừng lại giữa không trung.
“Tên của Trương tiên sinh sao mày có thể gọi được!!! Thật sự không biết chữ chết viết thế nào sao!!”
“Có tin là tao cho mày ăn đám không?”
Nắm tay đang chuẩn bị hạ xuống lập tức bị tôi kéo lại. tôi đi vào đoàn người, nhìn thiếu niên này.
Mũi và vẻ mặt có vài phần giống, điểm quyết định chính là ở đôi mắt, cặp mắt màu đen kia nhìn chằm chằm vào người xem, giống như đã từng quen biết.
“Ở đây cứ giao cho tôi, các cậu về đi.” Tôi đem người trong phái đuổi đi.
“Nhưng mà, Phòng tiên sinh…”
“Tôi nói như vậy có vấn đề gì sao, còn nữa, chuyện này đừng để cho ai biết.”
Những người khác đều theo lời quay đi. Tôi mồi thuốc lá, nhìn kỹ thiếu niên trên đất.
“Vừa mới ngủ dậy sao?”
Cậu lập tức bò lên, không để ý một thân vết thương, phủi phủi bụi bẩn trên quần áo.
“Đi theo tôi.”
Tôi đem cậu ta đến một nhà hàng Nhật, vừa lúc cơm trưa còn chưa ăn, thuận tiện giải quyết.
Đi vào bao sương (*) tôi vẫn chưa hề liếc mắt đến cậu ta một cái lập tức ngồi xuống. Thiếu niên này xem ra chưa bao giờ đến một nơi cao cấp như thế này, không biết cẩn thận thế nào mới được, tôi vẫn không để ý, chỉ chọn món ăn.
“Muốn ăn cái gì?” tôi đem thực đơn ném tới tước mặt, lại châm một điếu thuốc.
Thiếu niên nghe lời cầm lấy thực đơn nhưng lại không biết trên đó viết cái gì, mờ mờ mịt mịt không biết làm sao, nữ phục vụ mặc ki mô nô cung kính chờ bên cạnh.
Lại nghĩ, tôi chưa từng có thời gian ăn cơm.
Cầm lấy thực đơn từ cậu ta đưa cho phục vụ: “Cho cậu ta phần ăn trẻ con là được.”
“Đồ ăn trẻ con cái gì! Tôi không phải đứa nhỏ…”
Thiếu niên hiển nhiên là bị vũ nhục, đang chuẩn bị chửi ầm lên, tôi lại bảo với phục vụ: “Phiền cho tôi cái gạt tàn thuốc.”
Tôi vẫn như không nhìn thấy làm cho cậu ta không thể nói thêm được nữa, không có thói quen ở trong phòng này nên cậu đứng ngồi không yên. Tôi lại tiếp tục hút thuốc, lấy văn kiện ra rồi bắt đầy đọc báo cáo chưa xem ở công ty, khóe mắt cũng chưa từng đảo qua cậu ta một lần.
“Tôi…” Thiếu niên cuối cùng cũng không kiềm chế được: “Tôi không phải tới ăn cơm!”
“Tôi là con của chủ nhân ngôi nhà Trương Mạt! Tôi muốn nói chuyện với Trương Mạt chứ không phải đi ăn với anh!”
Tôi vẫn không nâng đầu chỉ lạnh lùng hỏi: “Chứng cớ đâu?”
Cậu ta lập tức lấy từ trong túi một thứ gì đó: “Có! Mười bốn năm trước mẹ tôi mang thai, lúc đó hắn tới nhà tôi, còn đưa cho mẹ một sợ dây chuyền. Hơn nữa sau khi sanh mẹ còn làm DNA chứng minh tôi là con của hắn, đây là báo cáo DNA.”
Ngạo mạng ngẩng đầu, thiếu niên hưng phấn đưa tới một đống chứng minh. Đeo trên cổ tôi một thứ kim loại lạnh như tiền làm tôi nghĩ tới lại buồn cười, người này sao cứ thích đeo đồ lên vật sở hữu vậy nhỉ?
Tôi nhận lấy báo cáo DNA có hơi cũ, vừa rời khỏi địa ngục lại bắt đầu chơi đùa đàn bà rồi?
Hừm! Vậy thì sao?
“Mẹ trước đây không biết ba ba là ai, chỉ biết tên thôi. Đoạn thời gian trước báo chí có hình nên mới biết được ba ba là lão bản của doanh nghiệp Hoa Thái. Cho nên mới lập tức đến đây…A!! Anh làm gì vậy?!”
Tôi đem báo cáo nắm trong tay, xé thành hai nửa, chồng chéo, lại xé làm hai nửa sau đó ném sang bên cạnh.
Thiếu niên tức giận gào lên, vẻ mặt như muốn cắn chết tôi: “Tại sao anh lại xé chứng minh DNA??!!”
Không hề nhìn cậu ta.
“Đừng xem tôi coi thành đứa ngốc…”
“Cậu thì biết được bao nhiêu về Trương Mạt?” Tôi cắt đứt lời cậu ta.
Thiếu niên ngẩn ngơ sau đó từ từ nói: “Tôi biết…ba ba là tổng tài của doanh nghiệp Hoa Thái, ba ba là người có tiền.”
“Còn gì nữa không?”
Cậu ta ngồi xuống, cúi đầu: “Còn có…ba ba tháng sau sẽ kết hôn…”
“Những cái khác?”
Lần này thiếu niên không rõ: “Cái khác là cái gì?”
Người nữ phục vụ