Hai năm gần đây của Hoa Thái là câu chuyện trọng tâm khắp giới xã hội đen.
Vì trong hai năm Hoa Thái chết đến ba người cầm quyền, anh sẽ không thể không ra mặt nữa.
“Chủ nhân!”
Tôi bị mời đến nhà anh, đang lúc đi qua những nơi thật quen thuộc mà không có biến hoá gì lớn, ngoại trừ tiếng kêu của một đứa tiểu quỷ.
Anh đang nghiền ngẫm sờ sờ đầu thiếu niên giống như cố ý cho tôi xem.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh đem sủng vật ra khỏi phòng, ngoại trừ tôi.
“Chủ nhân! Em đưa trà ngon đến phòng làm việc của ngài đây!” Thiếu niên ngọt ngào mỉm cười, ngẩng đầu lên là một khuôn mặt xinh đẹp.
Anh gật đầu làm như không thấy tôi, sau đó đi lên lầu hai, tôi theo phía sau nhưng ánh mắt không một giây nào rời khỏi thiếu niên nơi phòng bếp.
Chơi những trò bịp này không thấy ngấy sao?
Người thiếu niên kia không hề nhuộm tóc vàng, cũng không có xỏ lỗ tai, vẫn giữ được nụ cười chất phác, anh và trước đây đã không còn giống nhau.
Trong ba năm tuy rằng anh đã nhấn mạnh nhưng tôi chưa từng kêu anh là ‘chủ nhân’,thiếu niên kia lại gọi, như vậy thì đương nhiên phải gọi rồi.
Cho dù rời khỏi đây, rời khỏi anh nhưng tôi vẫn nhuộm tóc vàng như cũ, vẫn là chín lỗ bấm trên tai.
Chỉ cần tôi muốn là đã có thể tuỳ thời gỡ xuống tất cả những cái vòng trên tai ấy.
Thế nhưng tôi đã không làm vậy.
Chính là bởi vì có thể tuỳ thời gỡ xuống nên tôi mới không làm.
Mỗi lần như vậy đều nhắc cho tôi nhớ đến những ôn nhu dối trá của anh, tôi đều mê muội sau đó để cho hồi ức lan tràn ra thân thể và tâm trí. Thì ra có ít thứ càng hồi ức lại càng khiến cho người ta không thể thở được.
Vô luận bất cứ lúc nào nhớ lại, cũng như chất có hại ngọt ngào nhưng hít thở không thông, phá huỷ linh hồn, đến tột cùng là hồi ức hay là tôi đang thêu dệt thêm cho tình yêu đây?
“Cậu có biết Tạ Nam đã chết rồi không?”
Anh đột nhiên hỏi, tôi liền dời mắt ngẩng đầu nhìn anh, nhàn nhạt trả lời: “Không biết”
Anh tức giận. Mặc dù không có nhíu mi, mặc dù không hiện lên vẻ mặt, chỉ là trong nháy mắt tôi cũng biết anh tức giận rồi. Tôi cũng coi như mình có chút tiếng bộ a.
Ngực thật là vui vẻ, tôi mãi mãi vẫn là thích nhìn cảm giác nhĩu loạn của anh như thế này.
“Kính Đồng, làm việc không nên quá phận, lúc trước tôi mắt nhắm mắt mở cho cậu, nhưng đã qua hai năm cậu đừng được voi đòi tiên!”
Lời nói bình tĩnh thế mà đã đầy mùi thuốc súng.
“Rốt cuộc thì anh muốn nói cái gì?” Tôi cười đến ngây thơ.
Anh không nói, chỉ quay người, không nhìn nụ cười của tôi: “Cậu biết tôi muốn nói cái gì mà. Giết chết những người trong bang phái khác đến cả người của mình cũng không buông tha…” Anh đốt điếu thuốc, nhưng không hút mà chỉ cầm.
Tôi biết đây là thói quen khi tức giận của anh.
“Tôi không hiểu anh muốn nói cái gì, nếu như anh có thể tìm chứng cứ cũng không trễ đâu.”
Đang lúc nói chợt cửa bị gõ nhẹ ba cái, anh nói: “Vào đi” Sau đó thiếu niên đi tới, châm trà cho tôi rồi đến châm cho anh.
Trong phút chốc tôi nghĩ nhiều lắm, quen thuộc đến lạ.
Nhớ nhiều năm trước khi đầu tiên gặp Long gia tôi cũng làm như vậy. Gõ nhẹ cửa ba cái, thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, khi đó chỉ là đơn thuần bé nhỏ, bất quá anh bị cái đùa giỡn bé nhỏ đó khiến cho tâm tình thoải mái, rất hài lòng.
Tôi nay đã hai tám rồi, anh nói tôi làm sao có thể như đứa nhỏ ngây thơ được!
Không sai! Tất cả bọn chúng đều là do tôi giết!
Phàm là kẻ cản trở con đường của tôi, dù là bang phái khác hay Hoa Thái, tôi đều giết không chút do dự, đem đạn bắn vào đầu hoặc tim của đối phương.
Tôi nghĩ mình đã điên rồi!
Thầm nghĩ sẽ đem tất cả những kẻ bên cạnh anh giết đi, khiến cho anh mất đi bảo vệ.
Tôi thông minh, mỗi lần lên kế hoạch đều tỉ mỉ, giết người không để lại vết tích. Mặc dù rất nhiều người biết tôi làm nhưng không kẻ nào tìm được chứng cứ.
Không có chứng cứ thì cho dù là chủ nhân tối cao của Hoa Thái cũng không cách nào khai đao tôi.
Hướng Vinh từng ngăn cản tôi, tôi nói, muốn đứng cạnh tôi thì đừng nên cản trở, muốn đứng phía anh thì đừng tới tìm tôi.
Hướng Vinh không trả lời mà chỉ ôm tôi thật chặc.
Tôi biết, cô thật ra đang lo lắng cho mọi chuyện, nhỡ một ngày nào đó sẽ thất thủ.
Cô thật sự không giống như người yêu mà giống như một người chị cả, như một người mẹ, khoan dung mọi thứ cho tôi. Cô là người phụ nữ duy nhân tôi bầu bạn.
“Cảm ơn, Giới Dạ.”
Nghe được lời cảm ơn từ anh mà khiến tôi muốn cười ra tiếng —- từ khi nào anh lễ phép với sủng vật như vậy?
Thật sự là một kẻ dối trá!!
Thiếu niên tên Giới Dạ kia vui vẻ nở nụ cười ngọt ngào như đường mật. Nếu như không phải lúc rời khỏi căn phòng còn dùng ánh mắt căm phẫn nhìn tôi chằm chằm, tôi còn tưởng rằng Giới Dạ thật sự là một cậu nhóc đơn thuần ngây thơ.
Là đố kị sao?
Tuy rằng mọi người đều biết mối quan hệ giữa tôi và anh, hiện tại sủng vật được yêu là Giới Dạ thì cần gì