“Cậu tới làm gì?”
Trương Mạt bất ngờ nhìn tôi nhưng tôi thì lại không chú ý đến anh, mà là dõi theo Cảnh Lam phía sau đó.
“Không liên quan đến anh, tôi có việc muốn nói với Cảnh Lam.”
Cảnh Lam ngây một chút sau đó đồng ý rồi cùng tôi ra ngoài. Trước khi đi, tôi còn lạnh lùng đảo qua Giới Dạ bên cạnh anh.
“Lên xe!”
Tôi ngồi trên xe chỉ vào chỗ bên cạnh.
Cảnh Lam không chút do dự, ngồi xuống. Tôi đốt điếu thuốc, tay lái xe tiến vào màn đêm đen.
Hít vào một hơi thuốc lá, tôi hỏi cậu ta: “Cậu có cái nhìn như thế nào giữa tôi và Trương Mạt?”
Cậu ta ngây người: “Tại sao hỏi như vậy?”
“Tất cả mọi người khinh thường tôi, chỉ có cậu là không. Là bởi vì cậu chỉ nghe mệnh lệnh của anh ta sao? Vậy thực tế thì cậu như thế nào?” Từ mười năm trước khi Trương Mạt bị thương trở đi, thái độ Cảnh Lam đối với tôi đã có chút khác, cậu ta nói cho tôi biết toàn bộ nguyên nhân Trương Mạt bị thương, cậu ta nói cho tôi biết lý do tại sao Trương Mạt mua tôi, cậu ta còn nói cho tôi biết phản ứng của anh sau khi xem xong đoạn ghi hình, trong hội nghị cậu ta giúp tôi mở miệng, là chính cậu ta quyết định sao? Hay bởi vì cậu ta biết Trương Mạt sủng ái tôi cho nên mới nói vậy?
Cảnh Lam có biết ý nghĩ thật sự của Trương Mạt không?
Cảnh Lam không nói, không hề trực tiếp trả lời: “Cậu gọi tôi chỉ vì hỏi những chuyện này? Phòng Kính Đồng, tôi có đôi khi thật không biết cậu nghĩ gì nữa…”
“Tôi vẫn cho rằng cậu là người trung thành nhất của Trương Mạt!”
Tôi cắt lời: “Tôi không nói tôi, tất cả mọi người trong Hoa Thái đều cho là vậy, thậm chí trong giới cũng nghĩ như vậy. Cảnh Lam Hoa Thái là cái bóng của Trương Mạt, anh ta có thể thành công thì cậu mới có thể.”
Một đường lái thẳng xe đến chân núi tôi mới dừng lại. Đi xuống xe, đứng ở đỉnh núi vắng vẻ nhìn về phía khu vực thành thị Quảng Châu như một ngọn đèn dầu huy hoàng, nơi thành phố không bao giờ ngủ này mãi mãi có một loại diễm lệ bẩn thỉu.
Tôi không xoay người lại: “Tại sao bán đứng anh ta?”
Phía sau không có thanh âm nhưng tôi cũng biết vẻ mặt Cảnh Lam lúc này. Xoay người, quả nhiên cậu ta rất ngạc nhiên.
“Cậu sẽ không vì tiền mà bán đứng Hoa Thái.” Tôi lần thứ hai nói lại.
Cậu ta không phủ nhận mà chỉ cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đó dường như bay đến nơi rất xa. Nghe thấy giọng nói khẳng định của tôi thì cậu ta cũng rõ rằng tôi đã có chứng cứ xác thực, đừng biện giải.
Khoảng chừng ba năm, buôn bán có đếm cũng không hết của Hoa Thái đã bị phá hư, nhỏ thì vàn trăm ngàn mà lớn thì vài trăm nghìn vạn, luôn luôn chen chân với những bang phái khác, đoạn tài lộ của chúng ta.
Trương Mạt hận những kẻ phản bội đến nghiến răng nghiến lợi, nhất định không tra không được.
Nhưng tất nhiên sẽ không tra ra, bởi vì tên phản bội ấy phụ trách điều tra tìm ra kẻ phản bội thì làm sao có thể được?
Cảnh Lam của Hoa Thái, khi Trương Mạt vừa lên giành chính quyền thì cậu ta đã theo, nổi tiếng trung thành tận tâm, hơn nữa không cầu thượng vị, chỉ cần làm một cái bóng cũng cam tâm tình nguyện. Rất nhiều người đều ước ao có một cái bóng đầy năng lực như thế giống như Trương Mạt.
Ai nào biết được sự thật làm sao?
— Gọi bác sĩ lập tức đến phòng bệnh! Lần này mặc kệ anh có tình nguyện hay không cũng nhất định phải giải phẫu —
— Chuyện này đừng nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả người trong bang phái, ai dám nói nửa lời tao tuyệt đối không buông tha —
— Trương tiên sinh! Viên đạn còn trong cơ thể! Hơn nữa còn nằm trên khớp xương của ngài, nếu như không lấy ra thì cách tay sẽ bị phế —
— Tại sao không nói với kẻ khác thật ra cậu không hề bị thất sủng, Trương tiên sinh còn thường xuyên đến phòng cậu —
— Cậu có biết khi Trương tiên sinh vào đây cũng là mười lăm tuổi không —
— Đừng nói cho Trương tiên sinh, hắn lệnh cho mọi người vĩnh viễn không nhắc đến chuyện này nữa —
— Chuyện lần này, Trương tiên sinh và tôi sẽ điều tra thật kỹ, trước đó, mọi người đừng nói gì lung tung —
Tôi đưa súng ra, Cảnh Lam không hề phản kháng cũng không có móc súng.
“Cảnh Lam, Vì đàn bà và con trai, như thế có đáng giá không?”
Súng vang, thân thể Cảnh Lam dọc theo mép núi ngã xuống, tôi không nhìn cũng biết viên đạn đã xuyên qua trái tim Cảnh Lam ra sao.
Dọc theo con đường lái xe trở lại.
Cảnh Lam chưa bao giờ tỏ ra thái độ khinh bỉ đối với tôi, cậu ta quả thật là lãnh tĩnh trung tâm, không để ý đến cái bóng là mình. Nhưng len lén nói những chuyện của Trương Mạt cho tôi, nói cho tôi biết phản ứng của Trương Mạt khi xem ghi hình, chỉ vì muốn cho tôi biết rằng, Trương Mạt thật sự quan tâm tôi.
Cho dù sự thật ra sao thì Cảnh Lam coi như là gián tiếp cho tôi không ít giúp đỡ, một trong ít người trung thành của Hoa Thái.
— Có thể pha cho tôi một ly trà chứ —
Buổi trưa của ngày đó thân ảnh này đã bên cạnh tôi cho tới bây giờ vẫn không thay đổi, tiếc hận duy nhất là thời gian trôi đi đã không thể quay đầu lại.
Thật ra thứ tôi không hy vọng nhất chính là Cảnh Lam là người phản bội.
Chuyện Cảnh Lam chết đã rất nhanh xảy ra tranh chấp, ngày thứ hai dự họp khẩn cấp hội nghị bang phái đã đem tôi lên đài. Tôi lạnh lùng hút điếu thuốc, đem những tư liệu mình thu thập được ném cho Trương Mạt.
Anh không hề xem qua mà những người khác tranh chấp lại cầm lên.
Mới vừa rồi còn ồn ào lớn tiếng bây giờ tất cả đã dần yên tĩnh lại, tiếng nho nhỏ kinh ngạc thán phục Cảnh Lam ba năm qua đã bán đứng Hoa Thái với những căn cứ chính xác. Mỗi một người còn không ngừng nói họ đã nhìn lầm người rồi.
Chỉ có anh vẫn cúi đầu, phía sau thiếu đi Cảnh Lam cao lớn, anh