Tôi nghỉ ngơi điều dưỡng được nửa tháng thì khôi phục được tinh thần sau đó bắt đầu lại cuộc sống trước kia, bác sĩ hay hộ sĩ cũng từ từ trốn mất.
Anh ta vẫn chưa đến và tôi cũng không muốn quan tâm, chỉ một mình sống trong căn phòng nhỏ. Đáng tiếc là ở trong này không có cái gì đọc hoặc đồ để ăn, tôi từ nhỏ đã là một người rất thích đọc sách.
Buổi tối nằm mơ thấy người mẹ ôn nhu và Vũ Tĩnh dễ thương, chúng tôi đang đi dạo trên một bãi cỏ với tâm trạng thật hạnh phúc, trong lòng chỉ muốn không bao giờ tỉnh lại, đột nhiên bầu trời chợt tối như muốn đè nén hơi thở. Tôi nhíu mày chầm chậm mở mắt, lập tức nhìn thấy anh ta đứng trước mặt nhìn chòng chọc vào tôi.
Tôi ngồi bật dậy sau đó nhìn xem trên tay anh ta có cầm theo công cụ biến thái nào không, và cũng thật may là đều không có.
“Cậu.” Anh ta lên tiếng sau đó lấy tay vặn chặt mặt của tôi: “Thân thể đã đỡ chưa?”
Thật ra thân thể của tôi rất tốt, nhưng nếu tôi nói “Đỡ” hoặc “Chưa” thì kết quả cũng không khác biệt là mấy?
Lỡ như tôi nói “Đỡ rồi” thì anh ta lại phát triển thêm một dạng kiểu chơi biến thái thì tôi không phải đã điên rồi sao? Còn nếu nói “Chưa” có lẽ anh ta sẽ tha được.
Nhưng mà nếu tôi nói “Chưa đỡ” nhỡ khiến cho anh ta càng thêm hưng phấn, vẫn tiếp tục chơi trò biến thái thì làm sao bây giờ? Hoặc là tôi nói “Đỡ rồi” anh ta sẽ hết hứng thú và bỏ qua thì sao.
Tâm tư của con người này thật sự rất khó lường!
Cuối cùng thì tôi vẫn không lên tiếng và anh ta cũng không ép buộc câu trả lời. Tay kéo chiếc mền xuống sau đó chơi đùa với đầu nhũ của tôi, miệng anh ta tham lam hút lấy, còn một tay thì vuốt ve chiếc vòng nhỏ trên người.
May mắn thay, nơi vết thương vẫn chưa hoàn toàn bình phục, có lẽ anh ta sẽ cảm thấy đau đớn. Nếu như so với những hành động biến thái khi trước anh ta làm, thì hiện tại thì tính làm gì, tốt nhất tôi nên nhịn xuống.
Vào lúc bắn ra, bởi vì chiếc vòng ở quy đầu xiết chặt nên tôi bị dịch thể bẳn thẳng vào mặt, thật đau khổ! Nhưng đây không phải nguyên nhân của miệng vết thương mà bởi vì chiếc vòng đó, trừ khi dỡ xuống nếu không việc mỗi ngày phải xuất tinh đều vô cùng khó chịu.
Anh ta dường như luyến tiếc mà buôn phân thân của tôi ra sau đó bắt đầu một lần nữa ngậm lại vào miệng.
Đại nhân! Tôi thật sự đã không chịu được nữa rồi, tôi chỉ là một công cụ phát tiết! Sao có thể xứng đáng được ngài hầu hạ như vậy chứ!
Nhưng mà kỹ thuật khẩu giao của anh ta cũng rất lợi hại, một phát đã nhắm trúng khiến cho toàn thân tôi trở nên tê dại sau đó bắn thêm lần nữa, còn không kịp mà xuất thẳng vào miệng anh ta.
Chứng kiến cái chất dịch thể phun ra trong khuôn miệng đó, đầu tôi nghĩ xong mất rồi!
Anh ta sẽ phát điên!!
Làm gì có chuyện chủ nhân bị đồ chơi bắn!
“Xin lỗi.” Tôi trung thực nói một câu để tránh cho anh ta tức giận.
Tôi rất sợ mỗi khi anh ta nổi điên, chính xác là cực kì sợ hãi. Thật ra là chính bản thân anh ta muốn tôi khẩu giao nhưng sự việc phát sinh đó không phải lỗi của tôi, nói thế nào tôi cũng chưa tròn mười sáu tuổi, đương nhiên năng lực kiềm chế cũng rất kém.
Anh ta đột nhiên hôn tôi, sau đó đem tinh dịch đục màu dốc vào miệng.
“Nuốt tất cả vào.” Anh ta ra lệnh.
Mặc dù có chút muốn nôn nhưng dù sao tôi cũng từng nuốt một lần, giờ có nuốt thêm lần nữa cũng không sao, huống chi việc này là do mình, tôi nuốt tinh dịch của bản thân cũng coi như trả về đi.
Được rồi, đại trượng phu phải biết kiên cường, nuốt tinh dịch của mình vẫn bình thường thôi. cho nên tôi đã nghe lời anh ta mà nuốt lấy tất cả.
Nhìn anh ta thật hài lòng, còn nở nụ cười sau đó mới bắt đầu mò vào mật huyệt phía sau của tôi. Lần này anh ta dùng tinh dịch làm chất bôi trơn, đem ngón tay đâm vào. Nhờ đó ngón tay anh ta tiến vào rất thuận lợi, anh ta thu tay về rồi sáp nhập phân thân, sau đó không ngừng ra vào mãnh liệt. Gần như một lúc sau lại bắn tinh dịch vào cơ thể của tôi.
Làm xong anh ta ôm tôi đem về phòng tắm, cùng nhau mà tắm. Đem tôi tắm rửa từ đầu đến chân sạch sẽ vô cùng, tôi cũng đương nhiên không thể làm phiền anh ta tắm cho mình: “Để tôi tự tắm.” Và theo lệ thường, đáng ra tôi nên tắm cho anh ta mới phải.
Nhưng hiện tại anh ta không cho tôi nói mà cứ lặng lẽ lau toàn thân cho tôi, sau cùng với tắm cho mình.
Trời mới biết tên biến thái này đang nghĩ cái gì! Dù sao cũng không nên đối địch lại vẫn tốt hơn!
Tắm xong anh ta lại ôm tôi vào giường, vì tôi mà sửa lại chăn gối. Tôi cảm thấy bản thân như một con búp bê sứ, cho dù là mẹ cũng chưa từng đối xử cẩn thận với tôi như thế này, hiện tại lại có một tên xã hội đen đến chăm sóc sao?
Lòng tôi cười lạnh, thật ngoài sức tưởng tượng mà!
Anh ta không rời đi mà nằm bên cạnh đối lưng với tôi, từng luồng khói bốc lên như thổi bùng cơn giận.
Sẽ không đi sao?
Tôi không nhầm sao?
Lần này tên siêu cấp biến thái lại không có dùng đồ chơi để đùa nghịch nữa, lẽ nào chỉ làm tình thôi là xong?
Tôi có chút không tin được.
Nhưng thôi quên đi! Như vậy cũng được! Anh ta thế nào tôi cũng không quản!
Tôi nằm xuống rồi nhắm mắt chuẩn bị thiếp đi.
Qua được lúc anh ta bỗng nhiên nói chuyện: “Lần trước tôi có chút quá đáng, nhưng tôi sẽ không xin lỗi. Tôi sẽ cung cấp cho cậu một khoản bồi thường, cậu muốn cái gì?”
Tôi hé mắt nhìn theo tấm lưng của anh ta. Mãi cho đến khi anh ta lên tiếng một lần nữa tôi mới biết được bản thân không hề nghe lầm.
“Bất cứ ai cũng có thứ mình muốn để thoả mãn bản thân, nói đi, cậu cần gì? Tuỳ ý cậu!”
Người đàn ông này vừa lột xác sao? Hay là vừa ăn nhầm thứ gì mất rồi? Hôm nay tại sao lại mở miệng nói ra những câu dị thường như vậy chứ?
Dù tôi không tiếp xúc nhiều với anh ta, chính xác là hai lần nhưng cũng khiến cho tôi biết được độ khủng bố của anh ta kinh khủng đến mức nào. Tôi không cách nào tin tưởng được sự thật này.
“Tôi…không muốn gì cả…”
Tôi chỉ muốn anh thả tôi, nhưng có lẽ sẽ không có khả năng đó. Anh ta chỉ nói là cấp đồ cho tôi mà thôi.
Anh ta quay người lại, hai mắt như mời gọi mà nhìn tôi.
“Đừng để tôi nói đến lần thứ ba: Cậu muốn cái gì?”
Hừ! Tôi ghét nhất thứ đàn ông ăn trên ngồi trước, không nhúc nhích chính là động vào sự nhẫn nhịn của bọn họ, không cần để anh ta nói lần thứ ba, chẳng lẽ ước muốn của tôi anh ta còn không biết sao?
“Cái đó…” Tôi cố gắng suy nghĩ, muốn cái gì đây?
“Đúng rồi….tôi muốn có sách.” Hai mắt tôi sáng hẳn lên.
“Sách?” Đến lượt anh ta nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
“Đúng vậy. Là một cuốn sách thật đẹp, điển tích những tác phẩm nổi tiếng, tác phẩm nổi tiếng thế giới ấy, vân vân và vân vân!”
Này? Đừng dùng loại mắt đó nhìn tôi như vậy chứ?
Sau đó anh ta không nói gì thêm, nhìn thêm một lúc mới xoay người nói: “Tôi biết rồi.”
Rốt cuộc anh ta đã biết cái gì? Anh ta mà biết sao?
Tôi thật sự hoài nghi.
Sáng thứ hai khi tôi tỉnh dậy thì anh ta đã không còn đó. Tôi xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, bò khỏi giường.
Bữa sáng được đưa đến như thường lệ, khác nhất chính là bên cạnh còn có một cuốn sách “Sử ký” Tập 3
Nếu đã cho tại sao không cho tôi cuốn tập 1?
Nhưng mà tôi cũng lười nghĩ về chuyện đó, tôi cầm cuối sách như đói khát, bị nhốt ở đây hơn một tháng và đây cũng chính là món ăn tinh thần đầu tiên của tôi. Đến giờ ăn tối, tôi đã đọc xong cuối sách, sau khi đặt dao nĩa xuống tôi mới đem nó để sang một bên và nói với người dọn dẹp rằng tôi đã đọc xong cuốn này, có thể đổi một cuốn khác được không?
Đối phương không trả lời, tôi cũng không biết là có nghe được hay không.
Sáng hôm sau tôi bò đến cửa chờ sách, mong rằng sẽ có tập sau hoặc tập một để xem, nhưng mà bữa sáng trừ đồ ăn ra thì không còn thứ gì khác.
“Xin hỏi, sách đâu?”
“Tôi không biết.”
Trả lời một cách lạnh lùng, đưa cơm xong lập tức rời khỏi.
Tên biến thái đáng chết! Lời anh ta nói quả nhiên không nên tin tưởng! Anh xem tôi là đồ ngốc sao!!
Anh ta coi tôi như một sủng vật để làm tình ngay cả quần áo cũng không cho tôi mặc, tại sao còn không cho tôi đọc sách?!
Tôi ngồi trên sàn gắt gỏng suy nghĩ cách để thoát khỏi đây. Quỷ quái, tiện miệng không ngừng nguyền rủa kẻ biến thái kia! Tốt nhất là anh nên bị người ta hãm hiếp đến chết, để anh ta biết rằng tôi cũng chịu những đau khổ! Không đúng! Người này không thể chỉ nuôi một sủng vật như tôi, chắc chắn vẫn còn những người khác, phải để cho anh ta biết tất cả những đau khổ ở sủng vật của mình! Để anh ta ăn đủ khổ cực sau đó thì giết, để mai này không có nguy hại cho nhân gian.
Tôi suy nghĩ thật vui vẻ sau đó thì ngã xuống giường, cười cười rồi lại vô thức bật khóc.
Giữa ban ngày tôi lại đi mơ mộng cái gì vậy? Tôi không có thứ gì, tên cặn bã kia lại là chủ nhân của tôi. Anh ta có cả một bang phái xã hội đen làm thuộc hạ, một gia sản giàu có, là người gian xảo dã thú, anh ta có thể hút máu của tôi nhưng tôi thì không có khả năng cắn lại.
Trên người có mười ba cái vòng quấn chặt, nó là thứ cho tôi biết hiện thực rõ ràng này, chính sẽ khuất nhục suốt cuộc đời!
Tôi hận người đàn ông kia, tôi cũng hận người đã đem tôi đi bán nhưng tôi vẫn không biết rốt cuộc người đó là ai. Người đó tại sao lại chờ khi tôi ngủ thì lại đem tôi trao đổi? Có lẽ tên cặn bã đó đã đúng, nhất định là người vô cùng thân thuộc của tôi, cũng có thể là người nhà đã mang tôi đi bán.
Nếu có thể được trở về nhưng quản lý sát giờ giấc thì tôi vẫn muốn hỏi cha mẹ ngày đó ai đã mang người kia đến nhà tôi!
Có lẽ tất cả những điều này đối với hiện tại chỉ là si tâm vọng tưởng. Tôi thậm chí ngay cả cách để thoát ra khỏi cái lồng này cũng không thể và ai biết được tôi có thể sống hay không.
Nửa đêm tôi bị một người nào đó lay tỉnh, tại sao tên khốn nạn đó luôn đợi lúc tôi được ngủ thoải mái nhất thì cứ lay tỉnh vậy? Lẽ nào đó là sở thích của anh ta?
“Mơ gì mà khóc vậy?”
Tôi đã mơ thấy một giấc mơ kinh hoàng, thật ra tôi còn đang nằm trên chiếc giường thoải mái trong căn nhà của mình mà ngủ, không có bị bán cũng không có bị mua, tôi vẫn là tôi, vẫn là một học sinh được hâm mộ.
Trong mơ tôi vui vẻ đến mức trào nước mắt nhưng sự thật lại chính là một giấc mộng quá bi thảm, sau đó thì không còn nữa.
Đương nhiên tôi sẽ không bao giờ để cho người này biết được.
“Tôi quên rồi.”
Lời nói thản nhiên đối thoại với anh ta, không có quá nhiều cảm tình cũng không cần cảm tình.
Nếu có thể, tôi căn bản không muốn nói chuyện với anh ta.
Anh ta trừng mắt với tôi, đôi mắt đen tựa như một con rắn như muốn xuyên thấu cả tôi. Tôi không có cách nào giảm bớt tiếng tim đang đập liên hồi, từ khi nào bản thân đã biết đối điện với anh ta.
Anh ta cũng không tiếp tục truy vấn. Đột nhiên lấy ra một cái kéo khiến cho lòng tôi cả kinh. Ban ngày vừa ảo tưởng có thể đem anh ta giết chết, lẽ nào đã bị nghe thấy sao? Cho nên bây giờ muốn muốn giết tôi như vậy?
Chuyện này không thể khoan dung mãi được, nếu vận mệnh đã bị anh ta nắm giữ, chi bằng tôi cứ liều một phen đi.
“Lại đây!”
Anh ta cầm lấy cánh tay của tôi kéo quan, tôi còn đang định vung nắm đấm đột nhiên anh ta đè đầu tôi lại: “Đưa đầu đây!”
Đầu…?
Anh ta cầm theo một cái kéo ngắn, cắt một lần, tóc trước trán tôi rơi xuống, cắt hai lần, lại rơi xuống một chùm.
Thì ra là muốn cắt tóc cho tôi lại doạ cho tôi nhảy dựng.
Tôi không kêu một tiếng mặc cho anh ta cắt loạn trên tóc của mình, dù sao phản kháng cũng không có kết quả. Sau khi cắt tóc, anh ta hài lòng với kiểu so le che bên mi: “Sau này cứ để như vậy đi.”
Rồi kéo tay của tôi, bắt đầu cắt móng tay.
Tôi vốn đang còn ngơ ngác những việc anh ta đang làm, đột nhiên cảm thấy thật khuất nhục —– Như thế này thì khác gì đang chăm sóc cho chó cưng đâu chứ?
Thì ra là như vậy! Cho nên anh ta mới