Vào buổi tối ngày thứ hai, người đàn ông kia không tới. Có lẽ là bận bịu lưu luyến những người đàn bà hoặc đàn ông khác.
Anh ta không đến càng làm tôi vui mừng.
Một mình tôi ngủ vô cùng thoải mái. Đồ đạc ở nơi này đều thuộc hàng cao cấp, ngay cả xà phòng cũng được làm từ sữa tươi, xa xỉ tới cực điểm! Nếu anh ta cho tôi dùng, tôi sẽ không ngu ngốc mả giả vờ nói không cần cái gì của anh ta, làm bản thân mình vừa đói, vừa mệt, vừa không có sức để tìm phương pháp chạy trốn.
Nguyên tắc của tôi là luôn luôn tập trung vào kết quả cuối cùng.
Buổi tối ngày thứ ba anh ta vẫn không tới, tôi lập tức thiếp đi, không để ý đến tên kia.
Nửa đêm, có người chạm vào cơ thể của tôi, tuy vậy tôi cũng không lập tức tỉnh dậy, hàm hồ trả lời, tưởng là mẹ đang gọi tôi dậy.
Đột nhiên tai trái truyền đến một cơn đau bén nhọn, tôi lập tức thanh tỉnh.
Người đàn ông kia đè trên người, vui vẻ nhìn vẻ mặt đau khổ của tôi.
Tôi sờ tai trái, một thứ gì đó bằng kim loại ở trên lỗ tai của tôi, anh ta cầm một cây súng bấm lỗ tai trên tay.
Tôi thầm cảm thấy sợ trong lòng, tuy vành tai còn đang chảy máu, thế nhưng lại không cảm thấy chút đau đớn nào. Anh ta không nói gì, cả phòng yên lặng đến nỗi chỉ nghe được tiếng tim tôi đập càng lúc càng nhanh.
Chỉ cần anh ta xuất hiện, tôi không thể kiềm chế được mà cảm thấy sợ hãi, hai mắt của anh ta phảng phất khí tức của dã thú, sẵn sàng gặm xé con mồi của mình bất cứ lúc nào.
Tôi không dám động đậy, hồi ức thê thảm từ lần trước bất chớt ùa về vào trí óc, không biết lần này anh ta định chơi trò gì, lòng tôi sợ vô cùng.
Không dám khóc, mà cũng không muốn khoc.
Thấy phản ứng của tôi, anh ta càng cười vui vẻ hơn:”Thích không? Hôm nay tôi vừa lấy được nó đấy.”
Tôi không dám trả lời thích.
Anh ta lại giơ súng lên, nhắm vào vành tai bên phải của tôi:”Sợ sao?” Anh ta cố ý không làm động tĩnh gì, chờ tôi trả lời.
Đương nhiên là sợ! Đồ khốn!!
Tôi không nói ra, im lặng nhìn anh ta.
“Tạch.” Tai phải cảm thấy hơi tê,dù sao cũng chỉ là vành tai, không tính là đau. Anh ta lại tiếp tục dời vị trí thêm chút nữa rồi bắn.
Anh ta chuyển qua sụn trên lỗ tai, lòng tôi run lên vì sợ hãi.
Tôi từng nghe một tay anh chị ở trong lớp kể lại rằng bắn sụn tai vô dùng đau đớn, có trường hợp bắn vào rồi ngất xỉu vì quá đau. Dịch vụ chuyên nghiệp chuyên xỏ sụn tai còn phải thật cẩn thận mới đỡ đau, chờ đừng nói chi đến một người không có tay nghề lại đang đùa giỡn.
“Không được!”
Tôi lui lại về phía sau theo bản năng, tuy rằng chỗ đó không thể nào trốn được. Lần trước hai tay tôi bị trói ở phía sau, không thể nào kháng cự, lần này không bị trói, nhưng tôi cũng không đủ dũng khí để mà phản kháng. Mặc dù tôi tưởng tượng vô số lần cảnh đem anh ta băm ra thành ngàn mảnh nhỏ, nhưng khi đối mặt thật sự thì tôi luôn khiếp sợ trước ánh mắt không chế dọa người của anh ta.
Điều làm tôi sợ, không phải là sự giam cầm này, mà là chính bản thân anh ta.
Anh ta không phải là người bình thường, mà là một con dã thú điên cuồng.
Thấy tôi sợ hãi lui về sau, anh ta trợn to mắt —–Anh ta hưng phấn, vì tôi sợ hãi mà cảm thấy hưng phấn.
“Đừng có sợ, so với nơi mà tôi muốn nhắm đến thì sụn tai chẳng đáng kể một tí nào.” Anh ta cười vô cùng dữ tợn, như máu của dã thú.
Tôi không biết rõ ‘vị trí muốn nhắm’ của anh ta ở đâu, chỉ mù tịt nhìn anh ta. Anh ta chỉ vào phân thân của tôi.
Sợ hãi từ trước đến giờ chưa từng có ập đến, tôi trợn to hai mắt hết cỡ. Đau đớn bị ràng buộc từ lúc trước còn chưa biến mất, tôi chỉ biết rằng anh ta không thể nào chỉ bắn vài cái khuyên rồi bỏ qua cho tôi.
“Không được! Tôi không muốn!”
Tôi liều lĩnh nhảy xuống giường, mặc dù vẫn không có chỗ để trốn, nhưng tôi tuyệt đối không thể để cho anh ta mặc sức bấm khuyên cho mình.
Xích sắt trên tay bị kéo lại, tôi lập tức bị kéo lên giường. Dáng tươi cười trên mặt của anh ta đã hoàn toàn biến mất.
“Đừng có khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi.”
Chậm rãi phun ra vài từ, tôi biết tôi vừa chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta. Nhưng việc này thật đáng sợ, tôi không thể ngồi im mà chịu đựng, sẽ đau đến chết mất!
Tôi sửng sốt, hiểu rằng đây không phải là đe dọa, mà anh ta đã nói là nhất định sẽ làm.
Tôi không chỉ là một công cụ để anh ta ngược đãi, tôi đã không còn là một con người nữa.
Tôi không động đậy, nhắm mắt lại, cảm giác được cây súng lạnh lẽo kề sát vào sụn tai, sau đó ‘Tạch’ một tiếng, đầu tôi mất đi ý thức, ngã xuống giường.
Một cánh tay ôm eo tôi lại, nâng lên. Tôi trợn mắt nhìn bộ dáng tươi cười lờ mờ của anh ta. Anh ta một tay ôm tôi, một tay cầm cây súng, dời vị trí, đến lỗ tai đã được bấm chuẩn bị bắn.
Tôi nhắm mắt, cắn chặt môi dưới. ‘Tạch’ một tiếng, lỗ tai đau đớn bị xé rách.
Anh ta bắn sáu cái lỗ trên sụn tai của tôi, ba cái ở phần thịt. Vành tai bên trái một cái, bên phải hai cái. Toàn bộ chín lỗ, tôi không hề mở hàm răng, không thốt nửa tiếng kêu đau ra khỏi miệng.
Tôi không biết anh ta chỉ bấm đại vài cái, nhưng nó vẫn có ý nghĩa riêng. Tôi sẽ không ngu ngốc đến nỗi không hiểu chín có nghĩa là thiên trường địa cửu*, hay đại khái trong tiếng Quảng Đông “chín” đồng âm với “chó”.
* tồn tại muôn thuở, lâu dài như trời đất.
Thật sự thì, ngay cả một con chó tôi cũng không bằng.
Anh ta ngồi xuống trên giường đỡ lấy tôi, vỗ vỗ, tôi nghe lời mở mắt ra, anh ta đè cằm của tôi:” Thè lưỡi ra.”
Không thể nào!
Anh ta còn muốn bắn lên lưỡi?
Tôi trừng mắt nuốt nước miếng, không tài nào tưởng tượng nổi nếu bấm lên lưỡi thì sẽ đau như thế nào, chứ đừng nói đến bấm trên phân thân của tôi.
Thế nhưng tôi còn có thể làm thế nào nữa đây? Tôi không trốn thoát được.
Nghe lệnh chậm rãi thè lưỡi ra, tôi không nghĩ rằng sau ba mươi giây tôi còn có thể sống.
“Một chút nữa.” Thanh âm của anh ta rất trẻ, thật dễ nghe.
Tôi duỗi ra bên ngoài thêm chút nữa.
Bỗng nhiên đau đớn tràn đến, đầu lưỡi tôi tê liệt, như nó không thuộc về tôi nữa, nhưng đau đỡn vẫn rất rõ ràng. Nước bọt không thể khống chế được từ miệng tôi chảy ra, tôi mở miệng, nhưng một thanh âm cũng không thể kêu, chỉ có thể ‘Hộc…hộc…’ thở dốc.
Mỗi lần hít thở đều làm tôi đau đến chết đi sống lại.
Ngã xuống giường, tôi gian nan điều chỉnh lại hô hấp của mình, muốn giảm đau đớn một chút, nhưng nó vẫn vậy, có làm thế nào đi nữa, nó vẫn đau, không giảm được nửa phần.
Lần này tôi không kêu lên thành tiếng, không phải là tôi nhịn xuống, mà vì tôi không thể kêu được nữa.
Nước mắt không ngừng chảy ra, không cách nào đè nén.
Nếu như loại đau đớn này ở trên phân thân của tôi, có khả năng tôi thật sự sẽ chết.
Ngực trái cảm giác được thứ kim loại lạnh lẽo, tâm tư của tôi bay trở về. Tôi nhìn anh ta, lại nhìn về phía trước ngực——-Trời ơi! Anh ta còn muốn bắn lên nhũ của tôi nữa?!
Chẳng bằng anh ta một đao giết tôi đi!
Chậm rãi lắc đầu, đau đớn bên trong miệng vẫn chưa chấm dứt, không tài nào nói nổi. Mắt tôi lộ vẻ cầu xin, nhưng anh ta lại như không nhìn thấy.
Người đàn ông ấy nở nụ cười:” Cậu hãy cầu xin tôi! Cầu xin tôi bỏ qua cho cậu đi!”
Biến thái không chịu được!!!
Anh ta biết rõ tôi không thể nào mở miệng để nói vào lúc này.
Không phải là tôi không muốn cầu xin anh ta, mà là đầu lưỡi của tôi bây giờ không thể động đậy.
Tôi tuyệt vọng nhìn anh ta, nhưng anh ta lại làm bộ như không thể tránh được, không