Bây giờ là ba giờ bốn mười vào buổi chiều, trước hết tôi phải đi đâu nhỉ?
Tôi biết con đường này, cách nhà không quá xa, vậy thì đi xem một chút đi.
Mặc dù không phải là quá xa, cũng phải dừng lại bốn, năm lần, nếu như ngồi xe thì thoải mái hơn, ít nhất là đối với người không có đồng nào. Nhưng đi bộ cũng không sao, dù gì đã lâu rồi tôi chưa nhìn qua phong cảnh bên ngoài. Chậm rãi tản bộ trên đường, tôi nhận thấy hiện nay có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Người đi đường luôn ngoài đầu lại nhìn tôi, mà tôi cũng không muốn che lại bộ dạng bây giờ. Đang là mùa hè, nếu như che toàn bộ đầu thì lại hoàn toàn khả nghi.
Thật vất vả mới về được nhà, đồng hồ điểm hơn năm giờ.
Khu phố quen thuộc, chung cư quen thuộc. Tôi đi đến trước cửa sắt, nhưng lại không có chìa khóa.
Cũng chả cần, ông bảo vệ Trần Bá rất thân với tôi, tôi nói:”Trần Bá, phiền ông xuống đây mở cửa được không? Cháu quên mang theo chìa khóa.” Lúc còn bé tôi hay quên chìa khóa, đều là ông giúp tôi mở cửa, nhưng không biết liệu hiện tại ông còn ở đây không.
“A!” Nghe được âm thanh quen thuộc, tôi thở phào:” Tại sao lại không mang chìa khóa? Cậu là con nhà ai?”
Cửa mở ra, tôi bước vào, trên mặt ông lại nhiều thêm mấy nếp nhăn, tôi cười cười.
Ông bị nụ cười của tôi mê hoặc, nửa ngày mới phản ứng lại:”Cậu là con nhà ai? Tại sao tôi chưa từng thấy cậu?”
“Trí nhớ của ông thật không được rồi, cháu ở 603 đó.”
“603…?” Trần Bá ngẫm lại:” Là đứa nhỏ Kính Đồng ở 603 phỏng?” Ông nhìn mặt tôi, ánh mắt chậm rãi chuyển thành sợ sệt, thân thể già yếu không ngừng lùi lại phía sau, sợ đến há mồm chỉ tay vào tôi, không nói nên lời.
Tôi không để ý ông, nhìn thấy thang máy ở bên cạnh. Rốt cuộc cũng đã lắp thang máy. Hai năm trước đây đã từng nói là sẽ lắp đặt nhưng tận bây giờ mới có.
Tôi bước vào thang máy, nhấn nút tầng sáu, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, vẻ mặt kinh hoảng của Trần Bá biến mất.
Đứng trước cửa nhà, tôi phát hiện ra mình không có chìa khóa, không thể vào nhà. May là bên trong có tiếng ti vi, vậy là có người trong nhà. Tôi gõ cửa.
“Ai vậy?” Thanh âm của mẹ vọng ra.
Cửa mở, tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc của mẹ tôi, bà ngẩng đầu lên, đầu tiên là bị mê hoặc, sau đó ‘Oa’ một tiếng khóc lên: “Kính Đồng? Con là Kính Đồng?”
Bà không ngừng sờ mặt tôi, lại sờ tay của tôi, sau đó ôm vai tôi khóc lớn. Lúc trước khi tôi rời đi, bà cao hơn tôi rất nhiều, là người tôi có thể dựa vào, nhưng giờ bà lại gầy yếu đến vậy, như là người lúc nào cũng có thể bị gió cuốn bay.
Thực sự chỉ là tôi lớn lên thôi. Đứa nhóc mười lăm tuổi biến thành cậu trai trẻ mười bảy tuổi, có sự bất đồng rất lớn.
“Kính Đồng! Kính Đồng!” Mẹ tôi chỉ biết khóc liên tục, tôi cảm giác hơi nhức óc.
“Trong khoảng thời gian này con đã ở nơi nào vậy? Mẹ đã cho người đăng tìm kiếm khắp nơi, lại không có tin tức gì, trong lòng tuyệt vọng đến nhường nào. Mỗi ngày mẹ đều chú ý đến tin tức, sợ có một ngày người ta phát hiện ra thi thể con. Nhưng may mắn con vẫn còn sống….”
Mẹ, mẹ có biết để ‘Sống’, con đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào không?
“Mẹ.” Tôi ngăn bà lại, nếu bà còn khóc nữa thì tính nhẫn nại của tôi sẽ mất hết: “Ba đâu rồi?”
“Ba con đi làm.” Mẹ lau nước mắt, cuối cùng cũng dừng lại.
“Mẹ, con hỏi mẹ một vấn đề, mẹ phải nghĩ thật kĩ mà trả lời cho con: Vào ngày con mất tích, ai đã ở nhà chúng ta?”
Mẹ ngẫm lại: “Không có ai cả.”
Tôi chấn động: “Mẹ nhớ kỹ một chút, liệu thật là không có người nào sao? Là không có người hay có người đến mà mẹ không biết?”
“Không hề có mà. Ngày đó vào buổi trưa chẳng phải là con đang ngủ sao? Sau đó mẹ đi làm, nhưng lúc mẹ đi vẫn theo thói quen bình thường là khóa trái cửa, không ai có khả năng có thể đột nhập từ bên ngoài vào. Hơn nữa, vào ngày đó con đã biến đi đâu? Cửa vẫn khóa, con tự đi à?”
Cơn dao động trong lòng tôi không tồn tại lâu.
Là ai? Là ai đây?
Đang ngủ lại đem tôi đi bán! Ngày đó tôi không hề bước nửa bước ra khỏi cửa, tỉnh cũng chưa hề.
Mẹ không biết suy nghĩ trong lòng của tôi, chỉ lo oán giận: “Ngày đó lúc về không thấy con, mẹ còn tưởng rằng con đi ra ngoài chơi, mãi cho đến buổi tối vẫn chưa thấy con về, mẹ mới cảm thấy sợ hãi, gọi điện cho thầy giáo và bạn học của con, ai cũng không biết. Mẹ lập tức kêu nguy. Vài ngày tiếp cũng không có tin tức, mẹ không biết làm gì cả. Còn ba con chỉ lo lỗ vốn của công ty, không màng đến….”
Lòng tôi lập tức trầm xuống, suýt nữa không đứng vững được, không tin những lời vừa rồi.
“Mẹ nói…công ty ba như thế nào….”
“Hử?… Công ty bị lỗ vốn?” Mẹ không nhìn ra tâm tình bị chấn động kịch liệt của tôi, ngây ngô tiếp tục nói:” Khi đó số nợ của công ty ba con rất lớn, thiếu nhiều tiền, lúc đó con còn nhỏ, mẹ mới không nói cho con biết.”
“Công ty của ba…. thiếu bao nhiêu tiền?” Tôi bội phục chính mình bây giờ còn có thể giả bộ tỉnh táo.
“Ừ thì… cả công ty đều thua lỗ lớn, nợ đến gần một trăm vạn.”
“Sau đó thì sao? Sau khi con mất tích, công ty của ba thế nào rồi?” Tôi biểu hiện mình chỉ thuận miệng hỏi.
Mẹ chỉ nghĩ là tôi lo lắng:” Sau đó công ty bỗng nhiên thoát nợ, còn con vẫn chưa trở về.”
…
Ba…!
Lúc công ty bị phá sản, ba đặt lợi ích của mình trên hết, đem con xinh đẹp đi bán?
—— Thông thường mà nói, người bên cạnh cậu nhiều nhất là người có cơ hội nhất.
——Thật ra, cậu không nên hận tôi, mà nên hận cái người phản bội cậu. Phản bội sự tín nhiệm của cậu, chỉ đơn giản đem cậu bán đứng, làm cậu rơi đến nước này.
—— Thế giới này chỉ có như vậy thôi, nếu cậu không phản bội người trước, sớm muộn cũng sẽ bị người phản bội, nếu cậu không giết người trước, sớm muộn gì cũng có người giết cậu.
Lời của anh ta không ngừng vang lên bên lỗ tai tôi, làm chấn động linh hồn tôi.
Cái gì mà ba mẹ hiền lành, ôn nhu? Cái gì là phụ mẫu thương yêu quan tâm tôi?
Từ nhỏ đã có ông tán dương tôi, nói tôi là người đứng đầu trong trường, nói tôi là đứa nhỏ thông minh nhất ở đây, làm ông cảm thấy tự hào.
Trước khi tôi mất tích một tuần, tôi thi đậu vào trường danh tiếng, ông rất vui vẻ xoa đầu tôi, khích lệ tôi là sự kiêu ngạo lớn nhất của tôi, vào ngày sau lại nâng tôi bằng hai tay cho người khác mặc sức đùa giỡn?
Khi tôi nằm trong tay của người đàn ông kia, tôi ngây thơ nghĩ đến việc ông sẽ dùng hết mọi biện pháp để chuộc tôi về, nhưng kết quả lại chính là ông bán đứng tôi!
May là lúc đó anh ta không đồng ý, nếu không tôi mới mười lăm tuổi