Không có nơi nào để dừng chân cũng không có bạn bè, không có nhà cửa, trên người chỉ còn hơn hai mươi tệ, mình nên đi đâu bây giờ?
Đói bụng rồi. Tôi tùy tiện chọn một quán ăn nhỏ có nhiều người lui tới, gọi một chén cháo trứng, bây giờ tôi mới phát hiện ra, những thứ trong cái tô này chẳng khác đồ ôi thiu trong thùng rác là mấy. Bị giam hai năm, mỗi ngày được ăn sơn hào hải vị khiến cho dạ dày tôi hỏng mất rồi. Tôi hớp qua loa một vài cái rồi buông đũa xuống, tính tiền sau đó rời đi.
Với tài sản hiện tại của tôi thì thật sự rất kén chọn, tôi thật sự không thể hạnh phúc như những người khác nơi nhà hàng, mặc dù ở những nơi tạp hóa phòng trọ cũng không thể.
Trên đường trời lại đổ mưa, không mục đích mà chầm chập rải bước.
Người đàn ông đó bây giờ đang tức giận đúng không? Tại sao lại tức giận? Đó là vì để cho một sủng vật chạy thoát!
Tôi không tự chủ được mà cười rộ lên, tôi đã không có cảm giác muốn quay về một ngày rồi.
Tâm trạng đang vô cùng tốt!
Có lẽ anh ta căn bản không hề quan tâm đâu? Nhưng có lẽ cũng không thể, nếu như anh ta hồ đồ thì sẽ không để cho tôi về nhà.
Tôi tuy rằng bị giam ở trong phòng nhưng còn biết hỏi người hầu những chuyện bên ngoài. Bọn họ nói tôi là món đồ chơi khó mà được anh ta sủng ái đến như vậy, đến nỗi có thể hai năm ròng mà không hề tìm thứ nào khác.
Hai năm yêu thích một sủng vật đối với anh ta là điều không thể tưởng tượng được sao? Tôi có nên dập đầu cảm tạ long ân của anh ta không?
Quả thật buồn cười!
Mưa đột nhiên ngày càng to hơn, người trên đường đều chạy đến chỗ trú, có người lần lượt mở ô còn mình tôi chỉ tiếp tục từng bước, mặc cho người người đều vội vã.
“Này cậu bé dễ thương!”
Tôi vẫn đi tới.
“Này! Gọi cậu đó, cậu bé dễ thương!”
Một bàn tay kéo tôi lại khiến tôi dừng bước, một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi tuổi khuôn mặt trang điểm chạy đến trước mặt tôi.
“Oa, nhìn gần quả là hảo hạng nha! Này, các cậu đến mà xem, người này lớn lên thật xinh đẹp!!”
Hai người kia đi đến, cả ba người họ đều ăn mặt hở hang, trên mặt trang điểm đậm, chỉ cần nhìn qua đã đủ biết làm gì rồi.
“Cậu bé dễ thương, muốn đi đâu vậy? Chi bằng đi chơi với ba người bọn chị đi.” Các cô bắt đầu chen chúc vuốt ve tôi.
Tôi cười đạm đạm: “Tôi không có tiền.”
“Ai ~! Sao lại nói đến tiền, đương nhiên là phục vụ miễn phí! Đến đây đi đến đây đi!”
Chẳng mấy chốc tôi đã bị lôi vào quán rượu, đứng trước quầy tôi kéo chiếc túi không có một xu, các cô cũng không ngại đã nhanh chóng thanh toán tiền phòng, tranh nhau vị trí bên cạnh tôi.
Còn có chỗ tốt được như vậy sao?
Thông thường phòng trong nhà nghỉ rất nhỏ, không ngờ cái giường đôi trong phòng của tôi chỉ bằng một nửa cái giường trắng phao này.
“Không tệ, không tệ chút nào! Phong cảnh vô cùng đẹp!” Các cô kéo màn cửa sổ ra, đùa giỡn tán tỉnh rồi mở đèn. Vô cùng ầm ĩ nhưng điều đó không khiến tôi chán ghét.
Có lẽ vì tôi và họ đều giống nhau chăng?
“Này!” Người nhiều tuổi nhất ở đó cầm cái khăn bông từ phòng tắm ném cho tôi: “Toàn thân cậu ướt hết rồi, tắm đi coi chừng cảm lạnh!”
Tôi mỉm cười cầm lấy khăn mặt: “Cảm ơn ý tốt của các cô. Nhưng mà, 3P tôi không chơi nổi.”
“Xạo quá! Cậu nhìn xong nhất định sẽ muốn chơi liền!” Nói xong cô bắt đầu sờ loạn tôi.
Bị phụ nữ xoa cảm giác cũng không tệ, cơ thể của họ thật mềm mại, người kia tuy rằng càng lớn càng đẹp nhưng vẫn là đàn ông, lại còn là xã hội đen, trên tay luyện kiếm nên lưu lại không ít các vết chai không thể phai được.
“Tôi nói thật, tôi không chơi phụ nữ được.”
Cô ta không thèm để ý mà chỉ xoa mặt tôi: “Vậy cũng được thôi, hôm nay chúng tôi sẽ làm cho cậu thật mãn nguyện, cậu bé dễ thương ạ!”
Nói xong cô ta nhào đến hôn tôi, mút lấy đầu lưỡi, lăn qua lăn lại một hồi thì tách miệng.
Cô sửng sốt: “Đúng là xạo mà! Ngay cả đầu lưỡi cũng đeo khuyên!”
“Cái gì cái gì?! Đầu lưỡi cậu ta đeo khuyên?”
“Em muốn xem thử!”
Hai người khác cũng xông lại sáp tới nhìn, bọn họ cứ xem miệng của tôi như một cái vườn bách thú.
“Oa! Là loại tốt nha!”
“Có đau không vậy? Đeo khuyên trong lưỡi có đau không?”
Tôi vẫn cười xinh đẹp như trước: “Không đau.”
Cũng không muốn nói cho bất cứ ai rằng lúc đó tôi đã đau muốn chết.
“Nhưng bây giờ có thể gây tê tại chỗ mà? Như vậy sẽ không còn đau nữa.”
“Nhưng sau gây tê vẫn sẽ đau?”
“Ờ ~~~ Cho dù gây tê tôi cũng không dám!”
Tên biến thái đó không hề gây tê cho tôi, nếu gây tê thì anh ta đã không phải là tên biến thái.
“Tôi đi tắm!” Sau đó cầm khăn mặt đi vào phòng tắm, khoá cánh cửa để họ ở phía ngoài.
Cởi sạch quần áo, tôi nhìn trong tấm gương thấy một con người đẹp đến nỗi cả tôi cũng không thể nào tin được.
Anh ta luôn chuẩn bị cho tôi một căn phòng không hề có gương, tôi chỉ có thể nhìn thấy bản thân qua ánh mắt của người đó.
Tôi biết mình rất đẹp nhưng không hề nghĩ tới lại có một khuôn mặt thoát tục siêu phàm như thế này.
Thảo nào ai cũng nhìn tôi chằm chằm như quên sạch mọi thứ.
Tôi đứng giữa bồn tắm lớn, mở nước lạnh. Thói quen mỗi ngày đều tắm sữa tươi, đến cả ngón tay cũng không hề dơ bẩn.
Dòng nước lạnh khiến cho tôi cảm thấy thật thoải mái.
Tắm rửa xong, tôi mặc áo tắm rồi bước ra ngoài. Kiểu trần