Nửa tỉnh nửa mê tỉnh dậy vào sáng sớm, tôi nhìn đồng hồ, sáu giờ, rồi đứng dậy đi đến phòng tắm, tắm một lần nữa, mặc quần áo, đem tất cả các đồ trang sức mang lên.
Khi cô ấy còn đang say giấc nồng, tôi đã rời khỏi khách sạn.
Không khí buổi sáng thật tốt, không có người, cũng không có tạp âm đáng ghét của thành phố.
Tôi đi đến trạm xe, đợi chuyến đầu tiên, lại phát hiện tuyến chuyến thứ hai đã khai, lúc đó tôi cũng không biết.
Móc tiền, mua vé, vào trạm, lên xe.
Tàu điện ngầm vắng vẻ, không có một ai, tôi tìm một góc ngồi xuống, bắt đầu ngủ.
Ngồi trong tàu lắc lư có cảm giác như được quay trở về bụng mẹ, rất thoải mái.
Tôi ngủ say sưa, cho đến khi có nhân viên soát vé đến lắc tôi tỉnh: “Em trai, đến trạm rồi.”
Tôi ngái ngủ xoa mắt, nhìn đồng hồ mới hơn bảy giờ: “Tàu này còn lái về địa điểm ban đầu không?”
“Có, lượn một vòng tròn rồi mới quay lại, nhưng cậu phải ngồi chỗ khác, cậu ngồi như vậy chúng tôi không dọn dẹp được.”
Tôi chậm rãi đứng dậy, đi tới sân ga, đợi tàu điện ngầm quay ngược lại.
Tàu đã tới, tôi lên xe, tìm một chỗ rồi ngủ tiếp.
“…Cậu nhìn kìa, nam sinh kia trông đẹp thật….”
“Đúng vậy, có phải là ngôi sao gì không?”
“Chưa bao giờ thấy qua, có lẽ là người mẫu.”
“Cậu ta cũng không quá cao, không giống người mẫu.”
“Nhưng cũng thật là đẹp, có muốn tiến lên không?”
“A, nói đùa à, tớ sao mà làm nổi chuyện này, hơn nữa miệng cậu lớn quá, cậu ta tỉnh bây giờ!”
Từ từ mở mắt ra, bây giờ chắc là lúc phải đi học, trong buồng xe chật ních người. Trước mặt tôi là hai nữ sinh trung học, một người tóc ngắn trong khá thuận mắt, người còn lại có tóc dài ngượng ngùng nhìn tôi, cô ấy trông hơi giống Vũ Tĩnh…
Vũ Tĩnh…?
Thật là một cái tên xa xôi mà hoài niệm, không biết cô ấy bây giờ thế nào rồi.
“Cậu là học sinh sao?” Nữ sinh tóc ngắn không để ý tới sự ngăn cản, cười hỏi ta.
Tôi lẳng lặng nhìn hai người: “Không phải.”
“Cậu là người nổi tiếng sao? Trông cậu đẹp thật đấy!” Cô ta tiếp tục hỏi.
“Tiểu Di! Sao cậu lại vô lễ như vậy, hỏi người lạ những câu như thế.” Người còn lại kéo cô ta.
“Cũng không phải.” Tôi thành thật trả lời lần thứ hai.
“Cậu tên là gì? Chúng tôi rất thích cậu…Ây da!” Nữ sinh tóc ngắn kêu lên, mắng người bên cạnh: “Sao lại cấu tớ?”
“Ai bảo cậu nói lung tung!”
“Oan quá! Không phải vừa nãy cậu còn nhìn chằm chằm người ta!”
“Còn nói à!”
Tôi đột nhiên mở miệng: “Các cô đang đi học sao? Có muốn trốn học đi chơi không?”
“Hả?” Nữ sinh tóc dài kinh ngạc, nữ sinh tóc ngắn vui mừng lập tức đáp ứng: “Tốt quá! Đi chơi thôi!”
“Sao lại dở chứng nữa rồi? Trốn học đi chơi? Hôm nay có tiết của ông Triệu đó! Hơn nữa đi chơi cùng người lạ không tốt đâu! Vạn nhất lại xảy ra cái gì…!”
“Sợ cái gì! Cậu ta chỉ có một người, hơn nữa người chuyên buôn lậu sao lại ngồi ngủ ở tàu điện ngầm chờ người đến gần? Chúng ta chỉ cần đề nghị đến những nơi quen thuộc, không ăn đồ bậy bạ mà cậu ta đưa là được rồi.”
“Nhưng mà…”
Tôi mở miệng: “Không muốn thì thôi.”
Nữ sinh tóc dài cúi đầu, không dám nhìn thẳng tôi: “Không phải là không muốn…”
“Vậy thì được rồi!” Nữ sinh tóc ngắn vui vẻ nói, hạ quyết định: “Nhưng địa điểm sẽ do chúng tôi quyết định.”
“Được.” Thực sự thì tôi cũng không thiết đi chỗ nào.
Bọn họ mang tôi đi không dưới mười phố, tóc ngắn tên Tiểu Di, tóc dài kêu Tiểu Thiến, cả hai đều mặc đồng phục trung học, nhưng lại không phải là lớp mừoi một, mười hai, vì hôm qua cấp ba mới thi tốt nghiệp xong, sẽ không mặc đồng phục đi học.
“Cậu tên là gì?” Tiểu Di thẳng thắn hỏi.
“…Phùng Kính Đồng.”
Tôi không nói cho hai người họ biết về công việc của nhà thổ, bởi vì nếu nghe được họ sẽ phải gặp xã hội đen, mà bản thân tôi cũng không muốn giấu giếm.
Nữ sinh trung học bình thường, chắc không sao.
“Hừm, vậy cậu bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.”
“Oa! Không bằng tuổi chúng tôi? Vì sao không đi học?”
“Tôi không có cơ hội để đến trường.” Tôi duy trì mỉm cười.
“Nói xạo! Quần áo cậu đẹp như vậy, hẳn là cậu ấm nhà nào đi?”
Tôi không trả lời, Tiểu Thiến lập tức mở miệng:” Không nên hỏi về vấn đề riêng tư như vậy.”
“A, cậu nói đỡ cho cậu ta!” Tiểu Di kêu to.
Mặt Tiểu Thiến đỏ rực: “Cậu nói bậy bạ gì vậy?!”
Không biết tại sao tôi lại muốn ở chung với hai cô nàng này. Là bởi vì nữ sinh có đôi nét giống Vũ Tĩnh, hay là bởi hai người này có khí chất của học sinh trung học mà đáng lẽ tôi nên được có?
Dù sao tôi cũng không ghét họ, còn muốn nghe hai người này nói chuyện.
Tiểu Di rất phóng khoáng, một chút cũng không giống các nữ sinh rụt rè với người lạ, thấy tôi bị người khác chú ý, không hỏi han gì xông lên ôm cánh tay tôi, đắc ý như giữ biển ôm khúc gỗ cùng tôi bước đi, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người qua đường. Tiểu Thiến lại kín đáo hơn, chỉ vừa đi vừa cúi đầu, khi thì nhìn mặt của tôi một cái, đỏ mặt rồi lại cúi đầu thấp hơn.
Nữ sinh bây giờ có thể đi dạo phố như vậy, chúng tôi đi từ chín giờ sáng sớm đến tận một giờ chiều, trên đường đi không hề nghỉ ngơi, các cô nàng này cũng không thấy mệt.
“Tôi không chịu được, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Tôi thở phì phì tìm kiếm chỗ nghỉ chân.
Hai năm qua tôi chưa từng rời đi căn phòng kia, chỉ có hoạt động kịch liệt trên giường, thể lực giờ kém đến phát sợ.
Rất thiếu khuyết vận động! Phải chú ý rèn luyện cơ thể!
Sau đó…
Sau đó là cái gì? Trở lại căn phòng kia tiếp tục làm sủng vật?
Thật buồn cười, tôi lại dùng động từ “trở lại” này.
“Ừ, vậy đi đến chỗ cửa hàng kia đi.” Chúng tôi đi đến một cửa hàng có cách bài trí Nhật Bản, ngồi xuống, tôi xoa nhẹ bắp đùi mình.
Tiểu Di nhìn thực đơn: “Chúng ta ăn gì đi, đã buổi trưa rồi.”
Trên người chỉ có hai mươi mốt đồng, tôi định gọi một phần hai mươi đồng. Bữa sáng cũng không ăn, tôi không muốn hành hạ dạ dày mình thêm chút nào nữa.
Hai người nọ lấy ra đống đồ mình vừa mua, quần áo, tạp chí, thảo luận từng cái, nhìn hai người một chút cũng không mệt, tôi thầm khâm phục thể lực của nữ sinh trung học.
“Bình thường Kính Đồng hay mang dạng quần áo như thế nào? Giống như bây giờ sao?”
“Tôi….Thật ra rất ít mua đồng áo, những thứ này là người khác cho tôi.”
Tiểu Di nhảy đến chỗ tôi, lật nhãn bên trong cổ áo, đột nhiên kêu to: “Ôi trời! Toàn bộ đều là hàng hiệu cực kỳ đắt tiền! Cậu chắc chắn là cậu ấm có tiền!”
Tôi cười khổ: “Không phải mà.”
“Nói xạo quá đi!”
Tôi không lừa cô ta, tôi không phải là cậu ấm, chẳng có là nhà có lão đại dư tiền nuôi cẩu mà thôi.
“Bữa này cậu phải bao chúng tôi.”
“Tiểu Di! Sao cậu lại như vậy?!” Tiểu Thiến rất xấu hổ.
“Cậu ấy tuyệt đối có tiền! Hai chúng ta thân nữ sinh trung học đáng yêu như vậy cả ngày đi theo cậu ta, cậu ta nên cảm thấy biết ơn, mời ăn cơm coi như là cậu ta có hời rồi.”
Tiểu Di một tấc lại muốn tiến lên một thước, nhưng tôi không hề ghét tính cách thẳng thắng của cô.
“Tôi thực sự không có tiền.” Tôi đem tất cả gia sản của mình ra: “Chỉ đủ mình tôi ăn, đồ uống cũng không mua được.”
“Làm sao như thế được?” Tiểu Di không tin: “Nhất định là có thẻ tín dụng!”
“Không hề có! Cô đến đây lục túi tiền của tôi xem.”
Cô hồ nghi nhìn tôi chằm chằm: “Sao mà có thể?! Quần áo cậu mặc, trang sức cậu đeo đều là hàng hiệu đắt