Không xong rồi!
Trong lòng Đường Ngọc Sở thầm kêu lên, cô phát hiện có người khóa cửa lại từ bên ngoài, mà cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
“Người bên ngoài là ai? Các người muốn làm gì? Thả tôi ra!”
Rầm, rầm, rầm --
Đường Ngọc Sở vừa sợ lại tức giận dùng sức gõ cửa.
Cô vừa dùng lực thì lập tức có cảm giác trời đất quay cuồng.
Hiển nhiên, vừa rồi cô rửa mặt không những không tỉnh táo, ngược lại tác dụng chậm của rượu ngày càng nặng, hơn nữa lúc nãy lăn lộn qua lại nên sức lực của cô ngày càng yếu đi.
Nhưng người ngoài cửa không trả lời cô.
Đường Ngọc Sở chưa từ bỏ ý định tiếp tục gõ cửa: “Thả tôi ra ngoài, các người là ai, rốt cuộc muốn làm gì?”
“Cứ chờ đợi ở đây đi!”
Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ đỉnh đầu.
Đường Ngọc Sở cảnh giác ngẩng đầu lên thì thấy một chậu nước lạnh ào ào đổ xuống từ phía trên.
“A --”
Đường Ngọc Sở kêu sợ hãi kêu lên, cả người ướt nhẹp, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Trong lúc mơ màng cô còn nghe có người đang nói chuyện bên ngoài: “Đi mau, đừng để người khác phát hiện.”
“Có lẽ cô ta không có chuyện gì chứ?”
“Có thể có chuyện gì được, dù sao chỉ nhốt một lúc thôi lại không chết được. Đi nhanh đi, thừa dịp không có người đến.”
Hai người nói xong thì nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
“Này, thả tôi ra ngoài --”
Đường Ngọc Sở tiếp tục gõ cửa, nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng đóng cửa, phòng vệ sinh bị khóa cửa, lại còn để một bảng hiệu đang sửa chữa trước nhà vệ sinh.
Lần này Đường Ngọc Sở đúng là gọi trời không thấu, kêu đất chẳng thưa.
Còn thê thảm hơn là, tác dụng chậm của rượu hoàn toàn phát huy, tầm nhìn trước mắt bắt đầu trở nên mông lung, cả người cô giống như có thể bay lên bất cứ lúc nào.
Đường Ngọc Sở liên tục không nhận được lời đáp, cũng chỉ có thể dựa vào trên tường nghỉ ngơi một lát.
…
Lúc này, trong sảnh tiệc.
Sau khi Đường Ngọc Sở rời đi mấy phút sau, Lục Triều Dương mới phát hiện cô không ở đây.
Con ngươi lạnh lẽo nhìn thoáng ra sảnh tiệc một cái, sau đó dừng lại trên người Tống An Kỳ cách đó không xa thì anh cất bước qua đó: “Ngọc Sở đâu?”
“Hả?”
Tống An Kỳ bất ngờ bị hỏi chuyện nên hoảng sợ, vội vàng lấy lại tinh thần nói: “Thì ra là tổng giám đốc Lục, Ngọc Sở vừa đi vệ sinh vẫn chưa trở về. Nhưng chắc là sẽ nhanh thôi, anh có thể chờ cô ấy ở đây.”
“Cũng được, cô làm việc của mình đi, không cần để ý đến tôi.”
Lục Triều Dương nói xong thì thật sự đứng ở đó.
Tống An Kỳ cũng không nói gì, cô biết Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương kết hôn bí mật, nếu thể hiện quá thân thiết thì chắc chắn có người phát hiện ra manh mối.
Nhưng Đường Ngọc Sở đi đúng là hơi lâu.
Khoảng hai mươi mấy phút trôi qua, vẫn không thấy bóng người.
Lục Triều Dương cũng chú ý tới, anh thỉnh thoảng nhìn lướt qua đồng hồ.
Kết quả hơn mười phút sau, Đường Ngọc Sở vẫn không quay lại.
Lục Triều Dương nhíu lông mày lại, anh nhớ lúc nãy cô gái nhỏ có uống rượu, anh có chút không yên tâm, chỉ có thể lại đi tới nói với Tống An Kỳ: “Cô có thể giúp tôi đi xem Ngọc Sở không, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa quay lại.”
“Sao lại đi lâu như vậy?”
Tống An Kỳ nhíu mày, vội vàng bỏ chuyện trong tay xuống, gật đầu: “Tôi đi xem một chút.”
…
Đường Ngọc Sở ở trong phòng vệ sinh một lúc lâu cũng không có ai đáp lại, lúc này trừ khi có người phát hiện, nếu không thì cho dù cô gọi đến rách cổ họng cũng vô dụng.
Nhưng cô bị nhốt ở đây ba mươi phút, rượu hoàn toàn phát huy tác dụng, làm cho cô không phân biệt được đông nam tây bắc.
Đường Ngọc Sở vốn định ngồi như vậy, nhưng thời gian dần trôi qua, cô phát hiện cứ chờ như vậy cũng không phải là cách, ai biết khi nào mới có người phát hiện cô bị nhốt ở trong chứ?
Đường Ngọc Sở suy nghĩ, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, nhìn xung quanh một vòng.
Cuối cùng tầm mắt cô dừng lại ở