Mấy năm nay, tuy rằng cô ở trong tối đấu với Cố Ngọc Lam, nhưng từ trước đến nay cô cũng không sợ cái gì.
Nhưng khi cô uống say, bị người ta nhốt ở phòng vệ sinh, còn bị dội một chậu nước lạnh, cảm giác đó làm cho cô hoảng sợ và bất lực, làm cho lòng người không khỏi trở nên yếu đuối.
Lục Triều Dương có thể cảm giác cô run rẩy, anh cúi đầu xuống thì thấy sắc mặt Đường Ngọc Sở cực kỳ tái nhợt, cơ thể rúc vào lòng anh, có vẻ vô cùng yếu ớt.
Lục Triều Dương không nói chuyện, cánh tay nắm chặt lại, ôm Đường Ngọc Sở xoay người đi ra ngoài.
“Tổng giám đốc Lục, Ngọc Sở không sao chứ? Có cần gọi xe cấp cứu không?”
Tống An Kỳ tràn đầy lo lắng đi theo sau.
“Không sao! Tôi đưa cô ấy về nhà, cô giúp tôi đi tìm Thanh Chiêu, nói cậu ta điều tra ai đã làm chuyện này tối nay!”
Vẻ mặt Lục Triều Dương rất khủng bố, con ngươi đen nhánh tỏa ra hơi thở hủy diệt, giống như ác ma, ai nhìn thấy cũng vô cùng hoảng sợ.
Tống An Kỳ nhìn thấy thì sợ hãi, vội vàng gật đầu: “Được.”
…
Sau khi Lục Triều Dương đưa Đường Ngọc Sở rời khỏi bữa tiệc thì chạy thẳng về nhà.
Ý thức của Đường Ngọc Sở mơ hồ, ánh mắt hơi say, trên người ướt đẫm xấu hổ cọ vào người Lục Triều Dương.
Lục Triều Dương không quá để ý, sau khi anh ôm cô về phòng, vốn định thả cô lên giường, kết quả bước chân lại chuyển hướng đi vào phòng tắm.
“Bà xã, tắm rửa sạch sẽ trước đó.”
Lục Triều Dương đặt Đường Ngọc Sở trên mặt đất, anh nhẹ nhàng nói một câu, muốn xoay người giúp Đường Ngọc Sở mở cửa.
Hai chân Đường Ngọc Sở vừa chạm đất thì bước chân lảo đảo ngã xuống bên cạnh.
Lục Triều Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, phát hiện hô hấp của cô nặng nề, mùi rượu thổi vào mặt anh, cả người lung lay, không đứng vững được.
“Bà xã, em có ổn không?”
Lục Triều Dương ôm eo cô, có chút lo lắng hỏi.
Hai mắt Đường Ngọc Sở hơi mở, hình ảnh trước mắt mông lung không ngừng chồng lên nhau, một lúc sau cô mới thấy rõ người trước mắt.
“Triều Dương, may là anh đã đến…”
Cô thấp giọng nói một tiếng, cả người dựa vào lòng anh, nhìn có vẻ yếu đuối.
Lục Triều Dương ôm chặt lấy cô, giọng nói mang theo áy náy: “Trách anh không bảo vệ em thật tốt.”
Anh từng nói sau này sẽ không để cô chịu bất kỳ tổn thương gì, nhưng hết lần này đến lần khác để cô bị thương dưới mí mắt của mình.
Cô nghe thấy anh áy náy, không khỏi lắc đầu: “Không trách anh.”
Lục Triều Dương sờ đầu cô nhẹ nhàng nói: “Thay quần áo trước, em hơi say, cần phải nghỉ ngơi.”
“Nhưng đầu em choáng váng, muốn đi ngủ.” Đường Ngọc Sở lắc đầu như trống bỏi, làm nũng giống như chơi xấu.
“Cả người em ướt đẫm nên sẽ bị cảm.” Lục Triều Dương kiên nhẫn, dịu dàng nói.
Đường Ngọc Sở nghe vậy thì không khỏi nghiêng đầu nhìn anh, ha ha cười: “Vậy… Triều Dương muốn tắm chung với em không?”
Lục Triều Dương ngẩn ra.
Tắm chung?
“Triều Dương không tắm thì em cũng không muốn tắm.”
Đường Ngọc Sở nói thầm một tiếng, thuận tiện dựa vào lòng Lục Triều Dương, đầu cọ cọ tìm một vị trí thoải mái rồi bất động.
Lục Triều Dương cô gái nhỏ 'chơi xấu' dựa vào lòng mình, tâm trạng vốn u ám bỗng nhiên biến mất đi không ít.
“Bà xã tắm là được, nếu không thì anh cũng không dám bảo đảm mình sẽ kiềm chế được.”
Giọng Lục Triều Dương trầm thấp gợi cảm, nghe có chút trêu người khác.
Anh ôm Đường Ngọc Sở vào trong bồn tắm, điều chỉnh nước ấm, bắt đầu mở nước vào bồn tắm.
Đường Ngọc Sở giãy giụa ngồi trong bồn tắm, định đứng lên.
“Ngồi xuống.”
Lục Triều Dương đưa tay ấn cô ngồi xuống bồn tắm, sau đó anh ra khỏi phòng tắm đến tủ quần áo lấy