Trong lòng của Đường Ngọc Sở liền khẩn trương, trái tim của cô chìm xuống dưới, trên mặt cũng chỉ có thể duy trì lấy vẻ mặt lạnh lùng: “Các người đừng đến đây, nếu không kết cục của các người sẽ rất thảm.”
Nhưng mà bốn người đàn ông vạm vỡ kia lại không thèm để ý đến cô, đảo mắt đã đi đến trước mặt của Đường Ngọc Sở, nói: “Ha ha, lời uy hiếp này còn chưa đủ, tối ngày hôm nay cô cứ ngoan ngoãn chơi đùa cùng chúng tôi đi, nói không chừng bốn anh em chúng tôi vui vẻ thì còn sẽ thả cô đi.”
“Nằm mơ đi.”
Vẻ mặt của Đường Ngọc Sở khó coi mắng chửi.
Những gương mặt hèn hạ ở trước mắt làm dạ dày của cô cảm thấy buồn nôn.
Cô chỉ cần vừa nghĩ đến nếu như mình bị bọn họ chạm vào, trong đầu liền sẽ phun ra một loại cảm giác chán ghét.
Nếu như quả thật đến mức độ đó, cô tình nguyện chết đi cũng sẽ không để cho bọn họ đụng vào một cọng tóc của mình.
“Cái tính khí của cô cũng thật là bướng bỉnh quá nha, có điều phải như vậy thì mới thú vị được. Haha, các anh em, xem ra là tối nay chúng ta có thể giải tỏa được rồi.”
Liếm môi một cái, một gã vạm vỡ đứng ở đầu tiên không nhịn được mà đưa tay ra về phía Đường Ngọc Sở.
Nhìn bàn tay dê xồm của cái tên kia sắp đụng vào mình, sắc mặt của Đường Ngọc Sở trắng bệch trong nháy mắt.
Sự sợ hãi ở trong lòng không ngừng dâng lên, đến cuối cùng, thậm chí trong lòng của cô đã dần tuyệt vọng.
Trong đầu của cô nghĩ đến Lục Triều Dương.
Người đàn ông đó, có làm thế nào cũng sẽ xuất hiện vào thời điểm mà cô cần anh nhất.
Người đàn ông đó, kiểu gì cũng sẽ che chở cho cô vào thời điểm mà cô cần được bảo vệ nhất.
Người đàn ông đó, rõ ràng rất lạnh lùng, nhưng mà lúc nào đối xử với cô cũng dịu dàng như vậy.
Lúc này, Đường Ngọc Sở phát hiện đầy trong đầu của mình đều là Lục Triều Dương.
Thời gian mấy tháng ngắn ngủi, anh đã để lại một dấu vết khó phai nhòa ở trong lòng của cô.
“Triều Dương Triều Dương... Anh đâu rồi.”
Hốc mắt của Đường Ngọc Sở nhịn không được mà hơi đỏ lên.
Cả đời này, người đàn ông của cô chỉ có một mình Lục Triều Dương, cô tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ người nào vọng tưởng nhúng chàm cô sẽ có cơ hội.
Trong lúc mà sự tuyệt vọng của Đường Ngọc Sở càng ngày càng dày đặc hơn, đột nhiên cánh cửa lại bị người khác đá văng ra từ bên ngoài.
Vang lên một tiếng, dọa cho tất cả mọi người ở trong nhà kho giật nảy một cái, bốn tên đàn ông vạm vỡ kia cũng hoảng hốt, sắc mặt cũng xuất hiện sự dữ tợn: “Là ai?”
Đáp lại bọn họ chính là một sự im lặng đến nghẹt thở.
Chỉ nhìn thấy ở cửa, người đàn ông có vóc dáng cao lớn, thẳng tắp đứng ở nơi đó, ngũ quan anh tuấn giống như bao trùm một tầng sương lạnh thật dày, trên người toát ra sát khí nồng đậm, ánh mắt kinh khủng đến nỗi khiến cho người ta như rớt vào hầm băng.
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai và khí chất cao quý, lẽ ra là một công tử quý tộc ở thời trung cổ, nhưng mà lúc này anh lại biến thành sự tồn tại giống như quỷ sa tăng.
Người này chính là Lục Triều Dương chứ không thể là ai khác.
Lục Triều Dương lần theo định vị của điện thoại, rốt cuộc cũng đã tìm được Đường Ngọc Sở.
Nhưng mà có làm thế nào, anh cũng không nghĩ đến Đường Ngọc Sở sẽ gặp phải chuyện bắt cóc.
Lục Triều Dương hít một hơi thật sâu, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Đường Ngọc Sở ở dưới mặt đất.
Chỉ nhìn thấy Đường Ngọc Sở thê thảm ngồi ở chỗ đó, tay chân bị dây thừng thô to trói lại, trên gương mặt xinh xắn còn dính chút vết bẩn, cả người sợ hãi núp ở trong góc tường, khuôn mặt còn mang theo hốt hoảng.
Lúc ánh mắt của cô chạm phải gương mặt của anh, sự sợ hãi kiềm chế một hồi lâu cuối cùng cũng hóa thành nước mắt, trong nháy mắt liền rơi xuống.
“Triều Dương...”
Nước mắt của cô rơi như mưa, thân thể của cô cũng hơi run rẩy.
Trái tim của Lục Triều Dương thắt chặt lại, cảm giác giống như có bàn tay vô hình đang hung hăng bóp lấy trái tim của anh.
Rốt cuộc trên gương mặt anh tuấn của anh cũng đã từ từ xuất hiện một sự dữ tợn, hơi thở kinh khủng đó cũng khiến cho bốn tên vạm vỡ ở trước mặt giật mình.
Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể giết chết bọn họ.
Bốn người đàn ông vạm vỡ nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, trong đó có một tên lấy can đảm nói: “Sợ cái gì chứ, thằng đó cũng chỉ có một mình nó mà thôi, bốn người chúng ta cùng nhau tiến lên, chẳng lẽ còn sợ nó được sao?”
Ba người kia nghe vậy, dường như cảm thấy có đạo lý,