Sau đó, Tô Lân cũng đi vào từ bên ngoài, lúc mà anh ta nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của Đường Ngọc Sở, lông mày cũng nhịn không được mà nảy lên một cái, chợt có chút hồi hộp mà phóng ánh mắt đến gương mặt của Lục Triều Dương.
Gương mặt đó âm trầm làm người ta kinh ngạc, rõ ràng Đường Ngọc Sở chịu tổn thương khiến anh cực kỳ tức giận.
Tô Lân dám thề đây chắc chắn là lần đầu tiên mà anh ta nhìn thấy Lục Triều Dương tức giận như vậy trong từng ấy năm anh ta đi theo anh.
Lúc này, bốn tên đàn ông vạm vỡ đã hoàn toàn bị khống chế lại, hai tay bị còng lại, mặt mũi tràn đầy vẻ ủ rũ.
Trong lòng của Tô Lân hơi sợ hãi, vội vàng nói với cảnh sát ở bên cạnh: “Cảnh sát Lý, anh hãy chăm sóc cho bốn người này một chút đi, tổng giám đốc của chúng tôi đang rất tức giận, tốt nhất là có thể cạy được chút tin tức quan trọng gì đó từ trong miệng của bọn họ. Bà chủ của chúng tôi không có tranh chấp gì với cái đám lưu manh này.”
“Trợ lý Tô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dặn dò cấp dưới chăm sóc cho bọn họ thật tốt, về phần tin tức khác, rất nhanh cũng sẽ đưa đến tay của tổng giám đốc Lục, sẽ không để cho bà chủ phải chịu tổn thương vô ích.”
Thái độ của cảnh sát Lý hơi cung kính, đồng thời trong lòng cũng đang thầm mắng bốn cái tên vạm vỡ kia.
Gây chuyện với ai lại không gây, càng muốn chọc vào người của bốn gia tộc lớn, đây không phải là muốn chết sao.
Bốn người bọn họ rất nhanh liền bị cảnh sát mang đi, trong nhà kho bỏ hoang rất nhanh liền khôi phục lại sự yên tĩnh. Lục Triều Dương cũng không ở lại lâu, trực tiếp ôm ngang Đường Ngọc Sở lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lúc mà Lục Triều Dương đưa Đường Ngọc Sở về nhà đã là mười một giờ đêm.
Có lẽ là bởi vì bị sợ hãi, Đường Ngọc Sở vẫn luôn nép ở trong ngực của anh, một câu cũng không nói.
Sau khi quay về nhà, Lục Triều Dương ôm cô vào trong phòng tắm, rửa những vết bẩn thê thảm ở trên người cho cô. Trong quá trình đó, rốt cuộc Đường Ngọc Sở cũng đã tỉnh táo không ít.
Cả người của cô ngâm mình trong bồn tắm lớn, trần như nhộng đối mặt với anh, đôi chân dài trắng như tuyết, vóc dáng của cô trở nên duyên dáng yêu kiều, làm cho người khác say mê.
Đường Ngọc Sở rùng mình một cái, nhìn người đàn ông ở trước mặt, hai tay nhịn không được mà vòng qua cổ của anh, vụng về hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Động tác của cô cực kỳ ngày ngô, học theo bộ dạng của anh hôn mình, cướp lấy hô hấp của anh.
“Triều Dương, em muốn quên đi chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm nay, anh giúp em đi, có được hay không?”
Cô nhẹ giọng cầu xin anh, ánh mắt mềm mại đáng yêu, giống như là một con thú nhỏ bị thương cần phải chữa trị vết thương.
Trong lòng của Lục Triều Dương liền sụp đổ, sự tự trách ở trong lòng giống như là cơn Hồng Thủy trào ra ào ạt.
Anh nhẹ nhàng gật đầu, ôm cô từ trong bồn tắm, ôm đến dưới vòi hoa sen.
Nước ấm chạy rào rào từ trên phía trên, xối lên trên người của cô, cũng làm ướt áo của anh.
Anh cao hơn cô rất nhiều, lúc này nhìn cô từ trên cao xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy được hai gò má mềm mịn của cô, cánh mũi cao cao, đôi mắt linh động, còn có đôi môi kiều diễm ướt át hồng hào như muốn nhỏ ra máu.
Mái tóc dài của cô vừa đen lại vừa mềm, có thể nhìn thấy được cần cổ trắng nõn xinh đẹp như thiên nga, xuống chút nữa chính là xương quai xanh tinh xảo, khe rãnh như ẩn như hiện.
Thân thể của Đường Ngọc Sở không phải yêu tinh, mà tỷ lệ lại rất hoàn mỹ, khí chất tươi mới, rất đẹp, nhưng cũng không lả lơi. Giống như một đóa hoa nở rộ, hương thơm hấp dẫn người khác, khiến cho người khác xúc động kiềm chế không được mà muốn hôn.
“Chuyện gì cũng nghe theo ý em.”
Đôi mắt của anh thâm thuý như một cái hồ, khóa chặt gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô, giọng nói hơi khàn khàn.
Anh chậm rãi cúi đầu xuống bá đạo chiếm lấy đôi môi của cô, thăm dò vào trong miệng của cô.
Lần này anh không còn thô bạo và điên cuồng như lúc trước.
Anh hôn từ môi của cô, trằn trọc chuyển qua vành tai của cô.
Dường như anh biết rất rõ nơi nhạy cảm của cô, sau đó chậm rãi hướng xuống, chạm đến xương quai xanh.
Đường Ngọc Sở phối hợp với anh, cởi nút áo của anh ra, cởi áo trên người của anh ra, lộ ra lồng ngực cường tráng cùng với cái eo, bàn tay nhỏ không yên phận mò mẫm ở trên người của anh, hết chạm chỗ này đến chạm chỗ kia, mang theo trêu chọc chiến cho người khác