Cố Ngọc Lam mặc một bộ lễ phục màu đen vô cùng xinh đẹp, nhưng điều thu hút nhất chính là sợi dây chuyền ở trên cổ cô ta.
Đó là một viên kim cương màu xanh ngọc, xung quanh nạm vô số những viên đá nhỏ lấp lánh, nó được thiết kế rất đặc biệt, có lẽ người thợ chế tác ra phải có tay nghề số một số hai thế giới, vừa nhìn đã biết là giá trị liên thành.
Trên thế giới này, không có ai có thể quen thuộc với sợi dây chuyền đó hơn là Đường Ngọc Sở, đó là di vật của mẹ cô, cũng là đồ cưới được chuẩn bị cho cô.
Sao mà cô ngờ được, nó lại được đeo trên cổ Cố Ngọc Lam.
Đường Ngọc Sở cảm giác như có một dòng máu xông thẳng lên đỉnh đầu, đốt cháy sạch sành sanh lý trí của cô.
Sắc mặt của cô rất khó coi, cô đẩy đoàn người ra, đi thẳng về phía Cố Ngọc Lam, sầm mặt nhìn cô ta chằm chằm, giọng nói như phủ một tầng băng: "Ai cho cô động vào sợi dây này? Trả lại cho tôi! Đó là đồ của mẹ tôi."
"Mẹ cô chết rồi, hiện tại mẹ tôi mới là bà chủ của nhà họ Đường, thứ này nên thuộc về bà, hiện tại, sợi dây chuyền này là đồ cưới của tôi."
Cố Ngọc Lam cười lạnh đáp, rõ ràng cô ta muốn chiếm lấy nó rồi.
Sắc mặt Đường Ngọc Sở lại sa sầm hơn: "Đây là di vật mẹ để lại cho tôi, tôi nói lại lần nữa, trả nó lại đây."
"Nếu tôi nói không thì sao? Cô muốn cướp à?"
Cố Ngọc Lam ưỡn ngực ra vẻ như chẳng sợ gì.
"Cô tưởng tôi không dám sao?"
Đường Ngọc Sở tiến lên một bước, tỏ ra mình muốn lấy nó lại.
Không ngờ tay cô còn chưa kịp đưa ra, Cố Ngọc Lam như bị người nào đó đẩy ngã, bước chân cô ta lảo đảo lùi về sau, cuối cùng cơ thể mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Trong phút chốc, cả khán phòng đột nhiên rơi vào yên lặng, ánh mắt của mọi người đều tập trung tại đây.
Cố Ngọc Lam ngồi dưới đất, kinh ngạc nói: "Ngọc Sở, chị biết, em thích Hằng Phúc, nhưng dù sao đó cũng là anh rể em. Cho dù... cho dù chị có nói gì khiến cho em không vui, em cũng không thể đẩy chị được, nhỡ... nhỡ làm đứa bé trong bụng bị thương thì làm sao bây giờ?"
"Tôi..."
Đường Ngọc Sở cứng đờ tại chỗ, sắc mặt tái xanh.
Dù cô có ngốc đến mấy cũng biết là mình bị gài rồi.
Bùi Hằng Phúc nghe tin thì chạy tới, anh ta đẩy Đường Ngọc Sở ra, ánh mắt lạnh lùng như thép: "Đường Ngọc Sở, cô ác độc thật đấy, biết rõ là chị cô mang thai, cô lại có thể ra tay ác độc như vậy! Cô từ bỏ đi, tôi vẫn luôn yêu chị của cô, đừng dây dưa hoài như vậy, khó coi lắm."
Vốn Đường Ngọc Sở đã tê tái trong lòng, nhưng khi nghe được câu nói này, cô vẫn cảm giác như mình bị người ta tát mạnh một cái, nóng hừng hực.
Đường Ngọc Sở tức