"Tổng giám đốc?"
Mồ hôi trên người Tô Lân túa ra như tắm, anh nhìn Đường Ngọc Sở đang đứng trong đám đông mà lạnh cả sống lưng.
Lục Triều Dương đang đứng bên cạnh anh ta, biểu cảm trên mặt trông tăm tối đến sợ, ánh nhìn lạnh băng đong đầy sát khí.
"Kêu người kia vào đây! Rồi đi liên hệ với mười công ty truyền thông cho tôi, ngày mai tôi không muốn thấy bất kì tin tức gì bất lợi cho cô ấy."
"Vâng thưa tổng giám đốc!"
Tô Lân nghe anh nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Lục Triều Dương đứng yên như tượng, mặt anh lạnh như tiền, xung quanh như có một bầu không khí u ám đáng sợ vờn quanh nhưng rồi khi ánh mắt anh lướt đến bóng dáng xinh đẹp trong đám người kia, đôi mắt ấy dường như hiện lên vẻ xót xa.
Cô vợ nhỏ của anh, không kẻ nào được phép thương tổn!
Mọi người trong bữa tiệc vẫn đang ầm ĩ nhốn nháo, miệng họ không ngừng phun những lời sỉ vả châm chọc Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở vẫn đứng thẳng sống lưng, lặng yên hứng chịu những lời ác độc của những kẻ xung quanh.
Lúc này thì Cố Ngọc Lam cũng đã được Bùi Hằng Phúc đỡ đứng dậy, cô ta tranh thủ nhìn thoáng qua Đường Ngọc Sở, trong mắt thấp thoáng nét cười đầy đắc ý khi âm mưu đã thành công, song ngoài mặt thì vẫn ra vẻ như một người chị gái tốt, cô ta nói: "Ngọc Sở à, chị không trách gì em đâu, nhưng thật sự chị không tài nào có thể nhường Hằng Phúc cho em được, với lại dù chị có đồng ý đi nữa thì Hằng Phúc chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận đâu."
Bùi Hằng Phúc ôm eo Cố Ngọc Lam, anh cười khẩy: "Hừ, nếu không phải do nể mặt em, dựa vào việc lúc nãy cô ta đẩy ngã em thì còn lâu anh mới thèm để tâm tới cô ta."
"Cố Ngọc Lam, Bùi Hằng Phúc, các người đúng là mặt dày thật!"
Cảm giác nhục nhã và tức giận dần chiếm cứ đầu óc cô, Đường Ngọc Sở tức giận tột cùng, chỉ muốn xông lên xé rách bộ mặt giả tạo của bọn họ.
Vào đúng lúc này thì bỗng có một giọng cười lớn vang lên, vọng khắp phòng tiệc: "Ha ha, đúng là một cặp nhỉ, mặt hai người đều dày hơn cả mặt đường."
Giọng nói này vừa vang thì liền thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Chỉ trông thấy một người thanh niên tuấn tú mặc áo vét màu xám bước ra từ đám đông.
"Người đó là ai vậy?"
"Ui? Hình như đó là cậu ba của tập đoàn nhà họ Triệu, là Triệu Phàm đó!"
"Sao cậu ta lại có mặt ở đây chứ?"
Trong lúc mọi người còn đang đoán già đoán non về thân phận của người nọ thì Cố Ngọc Lam lại đang ngạc nhiên vô cùng, mặt cô có vẻ hơi kích động.
Người đàn ông kia bước xuyên qua đám đông, mắt nhìn chăm chăm vào Cố Ngọc Lam, anh