Bởi vì đã xác nhận được thân phận của cô, đồng thời cũng bất mãn với Cố Ngọc Lam, cô gái ở quầy tiếp tân để Đường Ngọc Sở vào trong.
Sau khi cùng chú Dương nói chuyện cũ, Đường Ngọc Sở biết được những nhân viên cũ cùng ba đánh chiếm giang sơn này cũng đều lần lượt bị sa thải.
Chú Dương nói, cứ tiếp tục như vậy, Đường thị thật sự sẽ bị hủy diệt mất.
Đường Ngọc Sở đi thằng đến phòng làm việc của chủ tịch ở trên tầng, cảnh tượng vẫn như cũ vậy, trừ những cô chú luôn thân thiết gọi cô “Sở Sở” đều không có ở đây.
“Hằng Phúc, em đối việc giám đốc công ty một chữ cũng không biết gì cả, chờ em tiếp nhận được Đường thị, em đưa nó cho anh, được không?
Cửa phòng làm việc cũng không có đóng chặt, để lại một khe hở, cho nên khi vừa đến gần, nghe được thanh âm ở bên trong rất dễ dàng.
“Cái này không được đâu, đây chính là tâm huyết của ba em, giao cho anh không tốt đâu.”
Nghe thấy Bùi Hằng Phúc từ chối, trong lòng Đường Ngọc Sở mắng một câu, giả mù sa mưa!
“Hằng Phúc, cái này thì không có gì không tốt cả. Chờ đến khi chúng ta kết hôn rồi, của em chính là của anh, của anh sẽ là của em, không cần phải rõ ràng như vậy đâu.”
Cố Ngọc Lam này đầu óc thật sự có bệnh, vì một tên đàn ông mà tập đoàn đã đến tay rồi mà còn muốn nhường cho người khác.
“Nhưng mà…” Bùi Hằng Phúc còn muốn giả vờ từ chối, lại bị Cố Ngọc Lam chặn lại: “Được rồi, cứ như vậy đi. Em tin rằng Đường thị trong tay anh sẽ phát triển hơn so với bây giờ.”
“Vậy cũng được.” Bùi Hằng Phúc miễn cưỡng đồng ý.
Một đôi cẩu nam nữ!
Đáy mắt Đường Ngọc Sở lạnh xuống, ngay sau đó, cô dùng sức đẩy cửa ra.
Hai thanh niên đang ôm nhau trong phòng tự nhiên bị tiếng động này làm sợ rồi lập tức rách ra, khi thấy rõ rang là ai làm, Cố Ngọc Lam rất nhanh đã bình tĩnh lại, lạnh giọng chất vất: “Đường Ngọc Sở, em tới chỗ này làm gì vậy?”
Khi Bùi Hằng Phúc nhìn thấy Đường Ngọc Sở, đáy mắt anh ta xuất hiện ánh sáng, mấy ngày không có gặp, cô lại càng xinh đẹp hơn.
Một bộ váy dài, đem thân hình của cô càng nhỏ hơn, mái tóc bện thành xương cá đặt ở một bên cổ, cả người trông rất dịu dàng, khí chất tao nhã, lãnh đạm.
Cố Ngọc Lam thấy anh nhìn chằm chằm vào Đường Ngọc Sở, trong lòng tức giận, ánh mắt nhìn Đường Ngọc Sở lại càng ác độc.
Đường Ngọc Sở vừa quan sát phòng làm việc vừa chậm rãi đi vào, đi đến trước bàn làm việc rồi dừng lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt dọc mặt bàn bóng láng, tầm mắt rơi vào ghế chủ tịch, đáy mắt xuất hiện một tia mỉa mai.
“Em đến xem ghế của ba có người ngồi hay không.”
Cô quay đầu nhìn về phía đôi cầu nam nữ kia, môi đỏ mong cong lên: “ Dù sao thì có rất nhiều người mơ ước cái ghế này.”
Ánh mắt Cố Ngọc Lam nheo lại: “ Đường Ngọc Sở, chẳng nhẽ em cũng muốn ngồi lên cái ghế kia?”
Đường Ngọc Sở nhướng mày: “ Tất nhiên. Dù gì, sau này cái ghế kia cũng sẽ thuộc về em.”
“Ha ha ha…” Cố Ngọc Lam cười to, ánh mắt nhìn Đường Ngọc Sở đầy đùa cợt: “Em nghĩ cái ghế này sẽ thuộc về em sao?”
“Nếu không thì sao?” Nụ cười Đường Ngọc Sở sâu hơn mấy phần, có thể ánh mắt cũng rất lạnh, cô từng câu từng chữ nói: “Có người đừng tưởng rằng một tay có thể che được trời, cảm thấy rằng việc mình làm sẽ không có ai biết, cũng đừng có đắc ý nhất thời thì chính là cả đời.”
Lời này đơn giản chính là cảnh cáo cô không nên vọng tưởng đến Đường thị, đáng tiếc, Đường thị đã nằm trong tay cô rồi.
Chỉ cần hội đồng quản trị đồng ý, cô chính là chủ tịch mới của Đường thị.
Vừa nghĩ đến khi Đường Ngọc Sở nghe rằng Đường thị đổi chủ sẽ phát điên thế nào, cả người Cố Ngọc Lam thật thoải mái.
“Đường Ngọc Sở, chị chờ ngày em có thể ngồi vào được cái ghế kia.” Cố Ngọc Lam vừa cười khanh khách vừa nói, mang theo vẻ đắc ý và khiêu khích.
Nụ