Sau khi ăn tối xong, Lục Triều Dương chủ động đi rửa bát, Đường Ngọc Sở thì chịu trách nhiệm lau khô bát đĩa đã được rửa sạch sẽ.
Hai người đều không nói gì, bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh và ấp áp.
Đường Ngọc Sở nghiêng đầu nhìn dòng nước chảy qua hai tay anh, ngón tay anh thon dài nhìn rất đẹp.
Đôi tay như vậy mà lại dùng để rửa bát, đúng là phung phí của trời.
Nấu cơm rửa bát, những công việc hoàn toàn không phù hợp với thân phận của anh, nhưng anh cũng biết làm.
Nếu như cô không quen anh, hai người không kết hôn, nếu như ai đó nói với cô Lục Triều DươngTổng Giám đốc của Hoàng Đình biết nấu cơm rửa bát, chắc chắn cô sẽ cho rằng đối phương là kẻ ngốc.
Người không biết làm việc nhà mới đúng là hình tượng của Tổng Giám đốc.
Có điều, sau khi cô kết hôn, ý nghĩ này của cô đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Hóa ra con cưng của ông trời như anh cũng có những khía cạnh bình thường như vậy.
Nghĩ đến điều ấy, cô không nhịn được khẽ cười một tiếng.
"Sao thế?" Lục Triều Dương quay đầu lại nhìn cô khẽ hỏi.
"Không có gì." Đường Ngọc Sở lắc đầu: "Chẳng qua là em cảm thấy anh hơi không chân thật."
Lục Triều Dương lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt anh sâu như biển.
Cô bị anh nhìn như vậy thì hơi xấu hổ, vội vàng quay đầu sang một bên rồi giục anh: "Rửa bát đĩa nhanh lên."
Bỗng nhiên vòng eo cô bị ôm chặt, cô vừa kinh ngạc quay đầu lại thì ánh mắt đã bị che phủ, anh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi khẽ cong lên của cô.
Môi anh khẽ mút lấy môi cô, triền miên hết lần này đến lần khác, vô cùng dịu dàng.
Rất lâu sau, anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô, rồi kéo cô vào trong ngực mình.
Đường Ngọc Sở ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, bên tai cô là tiếng trái tim anh đang đập rất mạnh mẽ.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, cứ ôm nhau như vậy một lát, sau đó anh mới cất tiếng nói trầm thấp dễ nghe của mình lên phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bếp.
"Như vậy đã cảm thấy chân thật chưa?"
Đường Ngọc Sở sửng sốt một lát sau đó mới kịp phản ứng lại, hóa ra vì câu nói kia cho nên anh mới hôn cô.
Cô không nhịn được cất tiếng cười: "Chân thật, vẫn luôn rất chân thật."
Lục Triều Dương khẽ cười thành tiếng sau đó buông cô ra nói: "Rửa bát đi."
Đường Ngọc Sở: "..."
Bầu không khí đang rất tình cảm lại bị hai chữ 'Rửa bát' kia phá hủy, cô khẽ thở dài một tiếng như có như không.
...
Sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài, Đường Ngọc Sở nhận ra Lục Triều Dương không có trong phòng ngủ.
Cô nhíu mày quay người đi ra khỏi phòng.
"Ừ, cho dù đối phương ra giá bao nhiêu đều mua lại hết."
Lục Triều Dương thấp giọng nói với Lục Thanh Chiêu qua điện thoại.
"Anh, như vậy đối phương sẽ cố tình lên giá đó." Giọng nói của Lục Thanh Chiêu mang theo chút lo lắng.
"Không sao cả, chỉ cần người ta sẵn lòng ra tay là được." Anh không sợ đối phương ra giá cao mà chỉ sợ đối phương không muốn bỏ ra.
"Em biết rồi, em sẽ làm như lời anh dặn dò."
Lục Thanh Chiêu trả lời rất nghiêm túc, nhưng ngay sau đó anh ta lại đổi giọng: "Anh, anh vì yêu mà muốn tiêu tiền như rác đấy à."
Giọng nói của anh ta mang theo vẻ chế nhạo.
Yêu?
Ánh mắt Lục Triều Dương nhìn vào tấm ảnh chụp đang đặt trên bàn, là ảnh chụp chung của anh và Đường Ngọc Sở.
Tấm ảnh này được chụp vào hôm anh và cô đi chơi công viên.
Cô cười rất vui vẻ, cười giống như một đứa bé vô cùng ngây thơ trong sáng.
Trái lại, anh chỉ cười mỉm thôi, nhưng cũng có thể thấy rõ, tâm trạng của anh rất tốt.
Sau khi cô đi rửa ảnh, còn cố ý mua một cái khung hình rồi đặt khung ảnh này lên trên bàn làm việc của anh.
Cô nói: "Để tấm ảnh ở đây, sau này khi em không ở bên cạnh, anh cũng có thể nhìn vật nhớ người."
Nghĩ đến điều ấy, anh khẽ cười thầm, đôi mắt anh nhìn chăm chú vào cô gái đang cười sáng lạn trong tấm ảnh, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Cô bước vào thế giới của anh, giống như một mặt trời bé nhỏ sưởi ấm thế giới lạnh như băng này.
Ở đầu bên kia điện thoại, Lục Thanh Chiêu chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng anh trai mình trả lời, anh ta nghi ngờ cất tiếng hỏi: "Anh, anh vẫn đang nghe đó chứ?"
Phía bên kia vẫn im lặng như tờ, ngay khi Lục Thanh Chiêu chuẩn bị cúp điện thoại, thì giọng của anh mới vang lên.
"Thanh Chiêu, nếu như cuối cùng Đường Thị vẫn rơi vào trong tay Cố Ngọc Lam, thì đến lúc đó em về nhà họ Lục đi."
"Anh, anh quá độc ác!"
Đối với tiếng kêu rên truyền đến từ bên kia điện thoại, Lục Triều Dương coi như không nghe thấy, nói xong anh trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc ấy ở ngoài cửa ra vào có một dáng người mảnh mai yên lặng đứng ở đó, cánh cửa khép hờ ngăn chặn tầm mắt của Lục Triều Dương cho nên anh không phát hiện ra.
Cô mím chặt môi, trái tim bị những lời anh nói làm rung động, rất lâu sau vẫn chưa thể trở lại bình thường được.
Cô đứng thêm một lát nữa, sau đó mới quay