Kể từ khi biết rõ thân phận của nhau, không có chuyện gì thì Thẩm Tử Dục thường xuyên tìm các loại lý do để gọi Đường Ngọc Sở đến văn phòng chủ tịch tìm anh ta.
Một hai lần thì còn đỡ, nhưng nhiều lần như vậy, khiến mọi người trong công ty đã bắt đầu đồn đoán về chuyện của hai người bọn họ.
Có người nói Đường Ngọc Sở là người tình được Thẩm Tử Dục bao nuôi.
Có người nói, vì Đường Ngọc Sở nên Thẩm Tử Dục mới vung tiền như rác mua lại Thời Thụy.
Càng kỳ lạ hơn, có người còn nghĩ ra một vở kịch ân oán trong nhà giàu.
Nói Đường Ngọc Sở là mối tình đầu của Thẩm Tử Dục, hai người yêu nhau nhưng không được nhà họ Thẩm chấp nhận, thêm vào các loại cốt truyện máu chó khác nữa.
Lúc Tống An Kỳ kể chuyện này một cách sinh động cho Đường Ngọc Sở, khóe mắt cô lập tức giật giật, nói rất chán ghét: "Kịch bản máu chó như vậy có viết thành tiểu thuyết cũng chẳng ai thèm đọc.
"Tại sao các cô ấy không nói, thật ra tôi chính là mẹ kế của Thẩm Tử Dục nhỉ? Như vậy mới đủ kích thích."
Tống An Kỳ: "..."
Cũng chỉ có cô ấy mới có thể vui vẻ trước những lời đồn đãi gièm pha như vậy thôi.
Thật ra ban đầu Đường Ngọc Sở cũng không vui vẻ gì cả, chẳng qua là cô cảm thấy không cần thiết phải để ý đến chuyện này. Nếu cô để ý đến những lời đồn thổi ấy, nói không chừng càng có nhiều chuyện kỳ quái hơn truyền ra ấy chứ.
Cây ngay không sợ chết đứng.
Cho nên, cô vẫn làm việc nghỉ ngơi đều đặn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những tin đồn ấy.
Có người thấy thế thì không nhịn nổi nữa.
"Ôi, đây không phải là phu nhân tương lai của chủ tịch công ty chúng ta sao?"
Lúc Đường Ngọc Sở bê cái cốc đi vào phòng uống nước, thì có một giọng nói quái gở vang lên bên tai cô.
Cô nhìn lại, thì ra là đối thủ của cô Lại Tiểu Lan.
Cô nhướng mày nhìn cô ta, cái loại người như Lại Tiểu Lan này, nếu càng để ý đến cô ta thì cô ta càng phản ứng mạnh hơn.
Cho nên, cô chọn cách mặc kệ cô ta.
Vì vậy, cô đi thẳng đến máy đun nước lấy nước.
Cô không muốn để ý đến đối phương, nhưng đối phương lại không muốn buông tha cho cô.
"Đường Ngọc Sở, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô không nghe thấy à? Tai điếc sao?"
Đường Ngọc Sở quay đầu lại, cô liếc mắt nhìn về phía Lại Tiểu Lan, rồi mỉm cười: "Phó giám đốc Lại, vừa rồi là cô đang nói chuyện với tôi sao? Tôi còn tưởng là có con chó đang sủa lung tung nữa chứ."
Sắc mặt Lại Tiểu Lan lập tức sa sầm xuống, sau đó cô ta bước đến trước mặt Đường Ngọc Sở, lạnh lùng trừng mắt lên với cô: "Đường Ngọc Sở, cô thật sự cho rằng Chủ tịch Thẩm vừa ý với cô sao? Buồn cười, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của người ta mà thôi."
"Đồ chơi?" Đường Ngọc Sở khẽ cười một tiếng, sau đó cô vuốt ve mái tóc dài của mình, khóe mắt nhếch lên: "Đáng tiếc có người muốn làm đồ chơi cũng không có cơ hội ấy."
Bị đâm đúng chỗ đau, Lại Tiểu Lan tức giận trợn ngược mắt lên, trong mắt cô ta bắn ra sự thù hận sâu đậm, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Đường Ngọc Sở, đừng quá đắc ý, đến một ngày nào đó tôi sẽ làm cho cô chết rất khó coi."
"Tôi đang chờ đây." Đường Ngọc Sở cười với cô ta một tiếng, sau đó quay người đi khỏi.
Cô hoàn toàn không chú ý tới sự nham hiểm trong mắt Lại Tiểu Lan, đột nhiên, mái tóc dài của cô bị người ta kéo lại từ phía sau khiến cô kêu to một tiếng, bước chân cô hơi lảo đảo một chút, cốc nước cô đang cầm trong tay cũng theo quán tính đổ hết vào ngực cô.
Bởi vì đang là mùa hè, cho nên cô mặc một bộ váy liền hơi mỏng, nước lại đổ ngay lên người rất nóng.
Da thịt trước ngực cô bị bỏng đến mức đau nhức, cô nhíu mày lại cố nhịn đau, quay đầu tức giận trừng mắt với người khởi xướng.
Lại Tiểu Lan.
"Xin lỗi, tôi không cẩn thận lại cầm phải tóc của cô."
Lại Tiểu Lan giả vờ giả vịt xin lỗi, nhưng trong mắt cô ta đầy vẻ đắc ý.
Bốp!
Một cái tát mạnh rơi thẳng vào khuôn mặt đang đắc ý của Lại Tiểu Lan, khiến cô ta phải che lấy mặt mình.
Đúng lúc cô ta đang muốn mở miệng mắng Đường Ngọc Sở, thì trông thấy ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết tháng mười hai của cô, khiến những lời muốn nói bị nuốt vào trong lòng.
"Lại Tiểu Lan, cô muốn tôi chết khó coi sao?" Đường Ngọc Sở đến gần cô ta, gương mặt u ám rất đáng sợ.
Trên mặt Lại Tiểu Lan lộ vẻ sợ hãi, hai chân cô ta không tự chủ được lui về phía sau: "Cô muốn làm gì?" Vì sợ hãi nên giọng nói của cô ta hơi run rẩy.
"Làm