Giữa lúc nghỉ trưa.
Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ vừa ăn cơm trưa ở bên ngoài xong quay về công ty thì trông thấy Cố Ngọc Lam đang ở sảnh tiếp khách tầng một chuẩn bị đi ra ngoài.
Để tránh phải chạm mặt với nhau, Đường Ngọc Sở kéo Tống An Kỳ trốn ra sau bồn hoa.
"Cậu làm gì thế?" Tống An Kỳ không hiểu cô làm vậy là có ý gì.
Đường Ngọc Sở nhìn về phía Cố Ngọc Lam đã đi đến cửa: "Tớ không muốn gặp phải cô ta, nếu không thì lại phiền phức không dứt."
Tống An Kỳ kêu "A" một tiếng thật dài: "Cậu biết không? Hôm nay Cố Ngọc Lam đã nói với quản lý công ty, nếu như cô ta không thể lấy được vai trong 《Thanh Phi Truyền》; nhân vật nữ số hai, thì cô ta sẽ thanh lý hợp đồng với công ty, hơn nữa nếu công ty không có hành động gì, thì cô ta sẽ kiện ra tòa để đòi một số tiền bồi thường hợp đồng rất lớn."
"Mẹ kiếp!"
Đường Ngọc Sở không nhịn nổi cười xùy một tiếng: "Sao cô ta không đi cướp ngân hàng luôn đi?"
"Hơn nữa cô ta lấy đâu là niềm tin để cho rằng công ty nhất định sẽ thỏa hiệp nhỉ? Cô ta cũng không phải ngôi sao đang nổi tiếng, không phải người có thể mang đến nhiều lợi ích cho công ty. Từ khi công ty ký hợp đồng vói cô ta, tớ nghĩ có lẽ đến giờ vẫn đang trong tình trạng lỗ vốn."
Đường Ngọc Sở cảm thấy da mặt của Cố Ngọc Lam quá dày, quá coi trọng bản thân rồi.
"Tớ nghĩ do cô ta ỷ vào mình có chỗ dựa là Bùi Hằng Phúc." Nghĩ đến đôi nam nữ chó chết kia, Tống An Kỳ không nhịn được khinh thường.
"Phải không?" Đường Ngọc Sở hừ lạnh nói: "Bây giờ ông chủ của Thời Thụy là Thẩm Tử Dục của nhà họ Thẩm, nhà họ Bùi thì tính là gì chứ. Lần này chỉ sợ Cố Ngọc Lam tự vác đá nện vào chân mình rồi."
Nghe thấy ba chữ "Thẩm Tử Dục ", trên mặt Tống An Kỳ hơi mất tự nhiên, nhưng được cô che giấu rất nhanh, Đường Ngọc Sở cũng không chú ý tới điều ấy.
"Thế chẳng phải chúng ta sẽ có trò hay để xem sao?"
Vừa nghĩ tới việc Cố Ngọc Lam phải chịu cảnh dã tràng xe cát, Tống An Kỳ đã không nén nổi sự kích động trong lòng.
Thấy dáng vẻ đầy mong chờ của cô ấy, Đường Ngọc Sở không nhịn được cười. Thật ra trong lòng cô cũng rất mong chờ đến cái ngày được trông thấy Cố Ngọc Lam vỡ mộng.
...
Ninh Huyên Huyên được đạo diễn Lâm Thành tự mình chọn vào vai nữ chính của 《 Thanh Phi Truyền 》, khi ấy các trang báo lớn đều đưa tin về việc này, được mọi người chú ý rất lâu.
Cho nên, Cố Ngọc Lam muốn bắt tay vào làm từ chỗ Ninh Huyên Huyên, dù sao thì Hằng Phúc cũng đã bảo Ninh Huyên Huyên giúp đỡ cô ta một chút, chỉ cần mình mở miệng nói muốn vai nữ số hai này, thì cô ta tin chắc Ninh Huyên Huyên sẽ giúp đỡ.
"Xin lỗi cô Cố, lịch trình của Huyên Huyên nhà chúng tôi rất dày đặc, chỉ sợ không bớt ra được chút thời gian nào để tới gặp cô."
Nhưng cô ta không ngờ rằng, mình lại bị từ chối ngay từ ngoài cửa.
Người ngăn cô ta lại chính là người đại diện của Ninh Huyên Huyên, đồng thời cũng là người đại diện xuất sắc của ngành giải trí.
Cố Ngọc Lam không dám đắc tội với đối phương, nên cô ta chỉ có thể nén giận trong lòng cố gắng nở nụ cười nịnh nọt, rồi nhẹ nhàng nói: "Chị Hân, chị cũng biết quan hệ giữa em và Huyên Huyên không tệ, chỉ giúp em nói một tiếng với cô ấy nhé, bảo cô ấy bớt ra vài phút để gặp mặt em."
"Xin lỗi, Huyên Huyên không có thời gian gặp cô." Thái độ của chị Hân rất kiên quyết, không có chỗ nào để thương lượng cả.
"Chị..." Cuối cùng Cố Ngọc Lam không nhịn được cơn giận trong lòng nữa, ngay lập tức sắc mặt cô ta tái xanh, ánh mắt lạnh lùng trừng chị Hân: "Chị Hân, tôi tôn trọng chị vì chị là người đại diện của Ninh Huyên Huyên, nhưng không có nghĩa là tôi đang sợ chị."
"Cho nên?" Chị Hân nhướng mày.
"Nếu như chị không để tôi gặp Huyên Huyên, thì tôi sẽ..."
"Chị Hân."
Cố Ngọc Lam còn chưa kịp nói dứt lời, thì đã có một giọng nói nhẹ nhàng từ trong nhà truyền đến.
Là tiếng của Ninh Huyên Huyên.
Ngay sau đó, cánh cửa vốn dĩ đang khép hờ ở sau lưng chị Hân được người bên trong mở ra, Ninh Huyên Huyên bước ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Cố Ngọc Lam, cô ta đã tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Hóa ra là cô à Ngọc Lam, tôi còn tưởng chị Hân đang nói chuyện với ai nữa chứ."
Cố Ngọc Lam nhìn cô ta, trong mắt hơi lạnh lùng thoáng qua, cô ta không biết cô đến sao? Thật hay giả đấy!
Nhưng Cố Ngọc Lam đang có việc cần nhờ vả người ta cho nên cô ta đành phải nuốt sự sỉ nhục ngày hôm nay xuống. cô ta mang theo khuôn mặt tươi cười nói: "Huyên