Đường Ngọc Sở không biết là Thân Ngải Hân có nghe lọt tai những lời của mình hay không, nhưng mà đây cũng là sự khoan dung lớn nhất của mình đối với cô ta.
“Chị dâu, anh của em đã từng nói đối phương đã làm tổn thương đến người của mình thì tuyệt đối không khoan dung.”
Lục Thanh Chiêu không đồng ý cách làm của cô đối với Thân Ngải Hân. Mặc dù là đối phương bị người khác uy hiếp mới không thể không làm ra chuyện như thế, nhưng tuổi còn nhỏ như vậy mà lại quan tâm đến sự nghiệp của mình như thế, sau này chắc chắn cũng sẽ không đơn giản.
“Tôi không phải là khoan dung nhân từ, chỉ là đối phó với bọn người Cố Ngọc Lam cũng đã đủ hao tâm tổn sức, không muốn tìm thêm chuyện cho mình thôi, có hiểu chưa?”
Sao lại không biết được như thế này là quá nhân từ, nhưng mà trải qua khoảng thời gian này cứ đấu tới đấu lui với đám người của Cố Ngọc Lam, cô cũng đã hơi mệt mỏi.
Bây giờ ở trong đầu của cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là nhanh chóng giải quyết bọn người Cố Ngọc Lam, sau đó cô đã có thể sống một cuộc sống bình lặng với Triều Dương.
Lý tưởng phong phú nhưng hiện thực thì khô cứng.
Luôn có người không bằng lòng đối với cô, giống như ngày hôm sau cô liền gặp phải Ninh Huyên Huyên.
“Đường Ngọc Sở, sao cô lại ở đây?” Ninh Huyên Huyên mang bộ dạng như là nhìn thấy quỷ.
“Tôi đến đây để quay tin, người ta đều nói có đoàn làm phim thì có chủ đề, tôi liền đến đây xem náo nhiệt một chút.”
So sánh với sự kinh ngạc của Ninh Huyên Huyên, Đường Ngọc Sở lộ ra bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ninh Huyên Huyên quét mắt nhìn về phía Lục Thanh Chiêu ở bên cạnh của cô, khóe miệng mang theo một nụ cười mỉa mai: “Phóng viên Đường à, tôi cũng nên học tập cô mới được.”
Đường Ngọc Sở híp mắt lại nghĩ thầm, trong đầu nghĩ lời nói phía sau của cô ta chắc chắn cực kỳ khó nghe.
Quả nhiên chỉ nghe thấy cô ta chậm rãi ung dung nói: “Phóng viên Đường, cô có thể dạy cho tôi mấy chiêu câu dẫn đàn ông được không? Nghe nói Thẩm Tử Dục tổng giám đốc của Thời Thụy không phải bị cô mê hoặc đến thần tiên bát đảo hay sao, cô cũng thật là lợi hại nha.”
Đường Ngọc Sở cong khóe môi, cười một tiếng, ý cười không chạm đến khóe mắt: “Đương nhiên là tôi lợi hại rồi, không lợi hại thì sao tôi có thể chỉnh được những người muốn gây bất lợi cho tôi được chứ, cô nói có đúng không ngôi sao lớn Ninh?”
Ninh Huyên Huyên nghe vậy, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, giọng nói càng không khách khí thêm: “Đường Ngọc Sở, chuyện của đạo diễn Lâm chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến cô chứ nhỉ? Đây chính là phạm tội, chờ đến lúc tôi tố giác cô với cảnh sát thì cô sẽ không phách lối như vậy nữa.”
Lúc đầu bởi vì Bùi Hằng Phúc cô ta đã kết thù với Đường Ngọc Sở, chuyện lúc trước của Tần Mạn Ny làm cho bọn họ thù càng thêm thù, trong lòng tràn đầy oán hận, sao có thể tùy tiện bỏ qua cho Đường Ngọc Sở được.
Đường Ngọc Sở mở miệng còn muốn nói gì đó, Lục Thanh Chiêu nhanh hơn so với cô một bước: “Cô muốn tố giác với cảnh sát à? Vậy thì chứng cứ đâu, cô có chứng cứ để chứng minh chị dâu của tôi hãm hại Lâm Thành không?”
Sắc mặt của Ninh Huyên Huyên càng trắng hơn, cắn môi nhìn Đường Ngọc Sở chằm chằm.
Đúng vậy, cô ta cũng không có chứng cứ, cho dù tìm khách sạn yêu cầu video theo dõi thì ở bên phía khách sạn đều lấy cớ không tiện lộ ra.
Bị bắt được sơ hở, Ninh Huyên Huyên có vẻ bất an.
Mà Lục Thanh Chiêu không chịu buông tha cho cô ta, hùng hổ dọa người nói tiếp: “Nếu như cô không có chứng cứ, vậy thì từng câu từng chữ lúc nãy của cô đều đang phỉ báng chị dâu của tôi, vậy thì chúng tôi muốn tố cáo cô tội phỉ báng.”
Lục Thanh Chiêu nói hai chữ "phỉ báng" này cực kỳ nặng nề, vẻ mặt nghiêm túc mà lạnh lùng.
Cái này khiến cho trong lòng của Ninh Huyên Huyên hoảng hốt, nhưng mà sự kiêu ngạo của cô ta không cho phép mình lộ ra một tia yếu ớt nào ở trước mặt của kẻ thù.
Cho nên cô ta vẫn ngẩng cao đầu như cũ, một mặt kiêu căng.
Bọn họ muốn kiện cô ta tội phỉ báng, vậy thì bọn họ cũng phải có chứng cứ chứ.
Mà đúng lúc này, Lục Thanh Chiêu lấy điện thoại di động ra, ngón tay bấm vào, một âm thanh quen thuộc truyền ra từ trong điện thoại di động.
“Đường Ngọc Sở, chuyện của đạo diễn Lâm chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến cô chứ nhỉ? Đây chính là phạm tội, chờ đến lúc tôi tố giác cô với cảnh sát, cô sẽ không phách lối như vậy nữa?”
Đây là những lời mà Ninh Huyên Huyên vừa mới nói.
Gương mặt của Ninh Huyên Huyên trắng bệch, khó có thể tin mà trừng mắt nhìn Lục Thanh Chiêu, hiển nhiên là không ngờ đến anh ta lại có một chiêu như thế.
Đối phó với loại người như cô thì cũng phải biết cách, Lục Thanh Chiêu giơ điện thoại lên, cười đến nỗi đắc ý tuôn tràn: “Đây chính là chứng cứ để tố cáo