Lúc đi đến phim trường cảnh đã được quay.
Không biết có phải là do diễn cùng với Ngôn Húc hay không, hôm nay trạng thái của Cố Ngọc Lam rất không tệ, cảnh cũng diễn không tệ lắm.
Mặc dù là kẻ thù nhưng mà Đường Ngọc Sở vẫn không thể không thừa nhận, biểu hiện ngày hôm nay của Cố Ngọc Lam thật sự rất không tệ.
Thế là cô trực tiếp giơ máy ảnh lên chụp liên tục mấy tấm ảnh cho Cố Ngọc Lam, định dùng làm tư liệu cho tin tức.
Sau khi diễn xong một cảnh quay, diễn viên liền nghỉ ngơi được một chút, chờ cảnh quay tiếp theo.
Mà thừa dịp lúc này Đường Ngọc Sở chạy chậm đến chỗ của Cố Ngọc Lam.
Cố Ngọc Lam đang trang điểm lại nhìn thấy Đường Ngọc Sở đi tới, liền kêu thợ trang điểm đi chỗ khác trước.
“Đường Ngọc Sở, chị vẫn còn nhớ rõ chị có công việc à?”
Lúc cô đi vào đoàn phim thì Cố Ngọc Lam đã nhìn thấy cô, cũng chú ý đến cô chụp ảnh, cho nên lại bắt được cơ hội mà trào phúng cô một phen.
“Đương nhiên là tôi nhớ kỹ rồi, nhưng mà tôi nghĩ là chắc cô cũng biết độ khó công việc chứ gì, công việc của tôi khó khăn như vậy cũng không thể làm trong một chốc được.”
Sao Cố Ngọc Lam có thể không hiểu được hàm ý trong lời nói của cô, nở nụ cười lạnh: “Vậy thật sự làm khó cho chị rồi.”
Đường Ngọc Sở cười: “Cô biết là tốt rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt của Cố Ngọc Lam liền trở nên hơi khó coi, lúc mới muốn mở miệng phản bác, lúc này cô lại đột nhiên chú ý người đàn ông kia cũng không đi cùng với cô, đôi mắt được trang điểm tinh xảo lại có một tia sáng nhanh chóng vụt qua.
Cô ta lập tức thay đổi một biểu cảm, cười yếu ớt nói: “Hôm nay cảnh quay của tôi dày đặc, tôi tin tưởng là cô chắc chắn sẽ có thu hoạch trong hôm nay.”
Đối với sự thay đổi đột ngột của cô ta, Đường Ngọc Sở hơi kinh ngạc một chút, sau đó cười cực kỳ ý vị thâm trường: “Hi vọng là diễn viên Cố đừng để tôi thất vọng.”
“Sẽ không đâu.” Cố Ngọc Lam vẫn cười.
Trong cái nhìn của những người không biết mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, lúc này hai người bọn họ đều mỉm cười với nhau, bầu không khí khá là hài hòa.
Nhưng mà trong lòng của Đường Ngọc Sở và Cố Ngọc Lam đều cực kỳ rõ ràng, đây chỉ là giả tạo thôi.
...
“Cảnh quay thứ hai, action!” Nương theo âm thanh bấm máy, đoàn làm phim đã bắt đầu bận rộn quay phim.
Đường Ngọc Sở đứng ở bên ngoài nhìn qua hai người phụ nữ đang đối đầu trong cảnh quay.
Một người là Cố Ngọc Lam, một người là diễn viên mới.
“Tiện nhân, dựa vào chút tư sắc mê hoặc đó của ngươi, hậu cung này không thể chứa nổi ngươi rồi.”
“Tỷ tỷ, ta..."
“Chát!”
Trong nháy mắt mà diễn viên mới nâng tay lên, Đường Ngọc Sở liền nhanh chóng cầm lấy máy ảnh chụp bọn họ.
Trong màn ảnh, Cố Ngọc Lam bị đánh lệch qua một bên, tiếng bạt tay kia thật sự rất lớn, cho nên có thể nhìn thấy được trên gương mặt trắng nõn của cô ta chậm rãi hiện lên dấu năm ngón tay rõ ràng.
Đường Ngọc Sở nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh, nhìn mà cũng cảm thấy đau.
Bởi vì một cái tát này nên phần tiếp theo đều được quay tương đối trôi chảy, cho nên rất nhanh liền kết thúc.
Mà Đường Ngọc Sở cũng đã chụp được tài liệu mà cô muốn.
Đã chụp được rồi, vậy thì cũng không cần thiết ở lại nơi này.
Thế là cô quay người muốn rời khỏi, đúng lúc này cô nghe thấy có người đang gọi cô.
Quay đầu lại lại chỉ nhìn thấy Cố Ngọc Lam đang ngồi trong cảnh quay vẫy gọi cô, ý là kêu cô qua đó.
Chắc không có chuyện gì tốt.
Đường Ngọc Sở nhướng nhướng mày, nhìn những nhân viên đang bận rộn ở xung quanh một chút, nghĩ thầm ở đây có nhiều người như vậy, Cố Ngọc Lam cô ta cũng không có gan làm gì với cô.
Cho nên cô chậm rãi đi đến, đi đến nơi cách với Cố Ngọc Lam mấy bước thì dừng lại.
“Có chuyện gì à?” Cô lạnh lùng hỏi.
Cố Ngọc Lam cầm cái trứng gà được bao bọc vào cái khăn tay nhẹ nhàng xoa gương mặt sưng lên do bị đánh, không trả lời mà hỏi lại: “Chụp như thế nào rồi?”
“Cũng được.”
“Mang đến cho tôi xem một chút.”
“Không cần thiết.” Đường Ngọc Sở trực tiếp từ chối cô ta: “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
Nói xong cô liền muốn quay người đi.
“Đường Ngọc Sở!"
Cố Ngọc Lam gọi cô lại, Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn