Khi Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ chạy xuống lầu, tổng giám đốc mới đã đi từ lâu.
“Cô thấy không? Tổng giám đốc mới đẹp trai quá nhỉ?”
“Đúng đúng, tôi cảm thấy trái tim mình gần như tan chảy vì nụ cười của tổng giám đốc mới rồi.”
“Đúng vậy, tại sao nụ cười của anh ấy đẹp đến thế nhỉ?”
Nghe những gì nữ đồng nghiệp cùng công ty nói về Lục Thanh Chiêu, Đường Ngọc Sở liếc nhìn Tống An Kỳ, rồi cười khan.
Nếu họ biết được miệng lưỡi thâm độc của Lục Thanh Chiêu thì chắc chắn sẽ không cảm thấy nụ cười của anh đẹp.
Trở lại bộ phận truyền thông, ngồi chưa kịp nóng mông thì đã thấy Lina từ phòng làm việc đi ra, vỗ vỗ tay: “Mọi người ơi, một lát nữa tổng giám đốc mới họp công ty thì mọi người đều phải tham dự, không ai được phép vắng mặt.”
Đường Ngọc Sở hơi nhướng mày, sao Thanh Chiêu lại làm vậy? Anh cảm thấy những kẻ mê trai trong công ty chưa đủ mê anh à?
…
“Tử Dục, tình hình của chị dâu ở công ty thế nào rồi?”
Khi Lục Thanh Chiêu vừa đến Thời Thuỵ, anh đã muốn tìm hiểu tình hình của chị dâu mình.
Thẩm Tử Dục trầm tư một lát, sau đó đáp: “Không tệ, ngoại trừ một số tin đồn bất lợi với chị ấy.”
“Tin đồn gì?” Lục Thanh Chiêu rất tò mò.
Thẩm Tử Dục nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể hời hợt một câu: “Đến lúc đó anh sẽ biết thôi.”
“Ờ.”
Lục Thanh Chiêu nhìn vào văn phòng, nói với vẻ chán ghét: “Tử Dục, văn phòng này quá đơn sơ, hoàn toàn không phù hợp với địa vị cao quý của tôi.”
Thẩm Tử Dục xạm mặt lại: “Cậu ba Lục, nếu anh không hài lòng, anh có thể tự trả tiền trang trí.”
“Bỏ đi.” Nói đến việc tự trả tiền, Lục Thanh Chiêu cảm thấy văn phòng này thật tốt.
Sau đó, anh nghĩ đến trợ lý và thư ký ở bên ngoài, lông mày của anh nhướng lên, vẫn còn vẻ chán ghét: “Giúp tôi khai trừ trợ lý mê trai đó.”
“Lại Tiểu Lan?”
“Tôi không biết cô ta tên gì, nhưng là người phụ nữ trang điểm rất đậm và xịt nước hoa nồng nặc đó.”
Khi nói câu này, anh lại cảm giác mình ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc kia, mũi ngứa ngáy, không kìm được mà hắt hơi.
Thấy vậy, Thẩm Tử Dục không khỏi nở nụ cười: “Cô ta là Lại Tiểu Lan, kẻ thù của chị dâu, đúng lúc tôi cũng muốn trục xuất cô ta, bây giờ có lý do chính đáng rồi.”
“Cô ta là kẻ thù của chị dâu? Thảo nào trông xấu xí thế.” Lục Thanh Chiêu tỏ vẻ khinh thường.
Thẩm Tử Dục mỉm cười, không tiếp tục vướng bận vào chủ đề này nữa, mà nhìn xuống đồng hồ đeo tay trên cổ tay, sau đó nói với anh: “Đi thôi, cuộc họp của công ty sắp bắt đầu rồi.”
Anh vỗ vai Lục Thanh Chiêu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Thanh Chiêu xoa mũi, chậm rãi đứng dậy, nhặt chiếc áo vét tông vứt trên ghế sô pha mặc vào, sau khi cài cúc xong mới chậm rãi bước ra ngoài.
…
Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ lặng lẽ ngồi ở phía sau, người xung quanh họ đều nói về vị tổng giám đốc mới, chẳng có gì khác ngoài sự tò mò về thân phận và kinh ngạc trước vẻ ngoài của anh.
Thẩm Tử Dục và Lục Thanh Chiêu lần lượt bước vào phòng họp, bầu không khí ồn ào đột nhiên yên tĩnh.
Thẩm Tử Dục liếc nhìn nhân viên của mình, sau đó khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, anh nhẹ nhàng nói: “Cuộc họp hôm nay là để chào mừng tổng giám đốc mới của chúng ta, nhưng trước tiên tôi có vài lời muốn nói.”
Anh dừng lại: “Để một công ty phát triển và mở rộng, sự gắn kết giữa các nhân viên là điều không thể thiếu. Tôi biết có một số người vì bản thân thiếu năng lực nên ghen tị với thành tích của đồng nghiệp, thậm chí làm tổn thương đồng nghiệp của mình, những nhân viên như vậy hoàn toàn không được Thời Nguỵ hoan nghênh.”
Vừa dứt lời, bên dưới lập tức náo động.
Thực ra, mọi người đều biết anh đang ám chỉ ai.
Lại Tiểu Lan cúi đầu, cảm nhận được ánh mắt không chút e dè từ xung quanh, hai tay đặt ở trên đùi chậm rãi nắm lại.
Bây giờ Tô Nhã An đã bị sa thải, Cố Ngọc Lam đã