Sau cuộc họp công ty, Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ cùng nhau bước ra khỏi phòng họp, ngay khi vừa đi ra ngoài, họ đã bị một vài người phụ nữ chặn đường.
Hai người nhìn lên, nhận ra đó là của bộ phận tuyên truyền.
Ngoại trừ những người cùng bộ phận quen nhau hơn, những bộ phận khác thường quen biết sơ sơ, nhớ mặt chứ không nhớ tên.
Mặc cho những người phụ nữ này đến với ý đồ xấu, Đường Ngọc Sở vẫn cười nhẹ hỏi: “Xin hỏi các cô có chuyện gì sao?”
Những người phụ nữ nhìn cô với ánh mắt không khách khí, rồi khịt mũi coi thường: “Trông cũng chỉ như vậy. Tôi còn tưởng phải xinh đẹp lắm chứ.”
Tống An Kỳ nghe vậy, cô cau mày: “Này, chẳng lẽ các người không biết việc chỉ trích ngoại hình của người khác là bất lịch sự sao?”
“Hơ, lịch sự với cô ta làm gì.” Một trong những người phụ nữ hừ lạnh.
“Đúng vậy, là người tình của tổng giám đốc, thì cũng có gì hơn người chứ.”
“Cô nói sai rồi, sao người ta lại có thể không hơn người chứ? Đã có thể kết nối với tổng giám đốc, cũng có nghĩa là người ta có kỹ năng tuyệt vời.”
“Haha…” Vài phụ nữ che miệng chế nhạo.
“Các cô…” Tống An Kỳ rất tức giận, muốn lên tiếng dạy dỗ họ.
Lúc này, Đường Ngọc Sở vươn tay giữ chặt cô: “An Kỳ, đừng so đo với họ, nếu không bản thân cũng trở nên thấp kém đấy.”
“Cũng phải, một nhóm hàng rẻ tiền sẽ chỉ biết đi ghen tị và cười nhạo người khác.” Tống An Kỳ chế nhạo.
Những người phụ nữ nghe vậy thì tỏ ra bức xúc: “Cô nói ai thấp kém?”
“Ai trả lời thì là người đó.” Tống An Kỳ hất cằm khiêu khích.
Đường Ngọc Sở không khỏi vỗ trán mình, không phải nói không so đo sao? Sao cô lại so đo rồi?
“Coi tụi này có xé nát miệng của cô không.”
Những người phụ nữ tức giận lao lên, trực tiếp túm tóc Tống An Kỳ.
“Á! Đồ điên!” Tống An Kỳ kinh ngạc hét lên, cảm giác cả da đầu sắp bị xé nát, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Thấy vậy, Đường Ngọc Sở nhanh chóng bước tới, túm lấy những người phụ nữ, hét lên: “Tôi cảnh cáo các cô, nếu các cô không buông tay, tôi sẽ bảo tổng giám đốc sa thải các cô.”
Nhưng những người phụ nữ ấy hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo của cô, họ vẫn bám lấy tóc An Kỳ, còn dùng móng tay dài để túm lấy An Kỳ.
Đường Ngọc Sở không thể chịu đựng được nữa, hét lên: “Tất cả dừng lại cho tôi.”
Trong một lúc, bầu không khí im lặng.
Những người phụ nữ bị khí thế của cô làm cho hoảng sợ, động tác ở tay họ đều dừng lại.
Tống An Kỳ nhân cơ hội đó đẩy tất cả ra xa, vén tóc lại. Nhưng cô quên mình đang đi giày cao gót, một cú giật lùi khiến cô ngã về phía sau.
Đường Ngọc Sở nhìn thấy vậy, thốt lên: “An Kỳ!”
Chúa ơi, tại sao tôi là luôn người xui xẻo vậy?
Với cảm giác bất lực này, Tống An Kỳ đành nhắm mắt cam chịu, sẵn sàng đón nhận nỗi đau ập đến.
Nhưng cơn đau chưa ập đến, thay vào đó cô rơi vào một vòng tay ấm áp, mùi bạc hà trong trẻo dễ chịu xộc vào mũi.
Hương vị quen thuộc khiến tim cô rung động không thể giải thích được.
Cô nhắm chặt mắt, không dám mở ra nhìn người đã cứu mình.
“Chủ tịch.”
Giọng nói sợ hãi của những người phụ nữ đó vang lên bên tai.
Giọng nói của Ngọc Sở theo sau: “Tử Dục, cũng may có cậu ở đây. Nếu không, e là An Kỳ sẽ thành não tàn mất.”
Não tàn?
Tống An Kỳ đột nhiên mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt thâm thuý.
Cô sững sờ, sau đó quay mặt đi, nhìn Đường Ngọc Sở, tức giận nói: “Đường Ngọc Sở, cậu nói ai thành người não tàn?”
Đường Ngọc Sở chỉ nhẹ nhàng cười, không nói lời nào.
Thực ra Đường Ngọc Sở nói vậy là bởi vì thấy Tử Dục đã cứu An Kỳ nên cô vội vàng chạy tới, vừa hay phát hiện cô ấy không sao cả, nhưng cô ấy vẫn đang nhắm chặt mắt, hàng mi dài run rẩy.
Thế là, cô cố ý nói như vậy, nếu không thì khi nào cô ấy mới mở mắt ra chứ?
“Không sao chứ?” Thẩm Tử Dục nhìn cô gái