Đường Ngọc Sở cảm giác như là mình đã ngủ một giấc ngủ rất dài, lúc tỉnh dậy nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết, trong phút chốc ý thức chập mạch, nhưng rất nhanh tiếng kêu gào điên cuồng của Cố Ngọc Lam chợt xuất hiện trong đầu của cô.
Cô nhớ đến bụng của mình bị Cố Ngọc Lam đá một đá, rất đau, cực kỳ đau.
Sau đó cô không còn ký ức nữa.
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà một hồi lâu, liếm liếm đôi môi khô khốc, chắc có lẽ nơi này là bệnh viện.
Sau đó cô chậm rãi quay đầu lại.
Một gương mặt khôi ngô đập vào trong mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Sao Triều Dương lại ở đây?
Anh dựa vào mép giường ngủ thiếp đi, cho dù là ngủ, lông mi của anh cũng nhíu lại, có thể thấy được anh ngủ rất không yên ổn.
Là đang lo lắng cho cô chứ gì.
Cô muốn đưa tay ra vuốt nếp nhăn giữa mi tâm của anh, lại phát hiện tay của mình được nắm thật chặt.
Không khỏi mỉm cười bất đắc dĩ, trong lòng lại ngập tràn cảm động.
Đồng thời cô cũng cảm thấy có lỗi, nếu như không phải do cô đã không bảo vệ tốt cho mình, anh cũng không cần phải lo lắng như vậy.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô nhẹ giọng kêu lên: “Triều Dương, Triều Dương...”
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lục Triều Dương loáng thoáng nghe thấy có người đang gọi tên của anh, càng ngày càng rõ ràng, anh nhận ra âm thanh đó là của Ngọc Sở.
Anh mở mắt ra đối diện với đôi mắt dịu dàng như nước, trái tim run lên, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại...
Cô đã tỉnh rồi.
Anh ngồi thẳng người dậy, hai mắt khóa chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, nhẹ giọng hỏi: “Em có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”
Đường Ngọc Sở mỉm cười lắc đầu: “Không có.”
Cho dù là không thoải mái thì cô cũng sẽ nói là không có, cô không muốn để cho anh lại lo lắng cho mình thêm.
Dù sao khi nghe thấy cô trả lời không có, rõ ràng vẻ mặt đang căng thẳng của anh cũng đã thả lỏng.
Đường Ngọc Sở quay đầu qua nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy ở bên ngoài vẫn tối om, cô liền hỏi: “Bọn họ đều đã trở về rồi hả?”
Biết cô đang hỏi đến bọn người Thanh Chiêu, Lục Triều Dương gật đầu: “Ừ, anh đã kêu bọn họ về nhà nghỉ ngơi rồi.”
Nói xong, anh điều chỉnh đầu giường cao lên để cô nửa ngồi nửa nằm ở trên giường.
Hôm nay chắc là Tử Dục và An Kỳ cũng đã bị hù dọa
Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ cười cười, mình bị thương mà lại làm cho mọi người phải giật mình sợ hãi như vậy, cô cảm thấy rất là có lỗi.
Có lẽ nhìn ra được tâm tư của cô, Lục Triều Dương nắm chặt lấy tay của cô, dịu dàng nói: “Không nên suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần em có thể bình an và khỏe mạnh lại thì đây chính là an ủi tốt nhất đối với mọi người.”
Đường Ngọc Sở lém lĩnh nhìn anh: “Vậy thì em phải nhanh khỏe mới được.”
Lục Triều Dương nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt đen như mực của anh tràn ra ánh sáng nhàn nhạt, đưa tay lên cưng chiều vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô.
...
Đồn cảnh sát.
“Tại sao không thể nộp tiền bảo lãnh chứ?” Bùi Hằng Phúc không hiểu hỏi cảnh sát phá án.
Cảnh sát phá án nói chi tiết: “Cấp trên đã ra lệnh, Cố Ngọc Lam cố ý đả thương người khác, cũng làm cho người khác bị thương, đã thuộc về phạm trù phạm pháp, mà người thân của người bị thương lại dự định khởi tố Cố Ngọc Lam, cho nên anh không thể nộp tiền bảo lãnh cho cô ấy được.”
“Tôi muốn nộp tiền bảo lãnh, về chuyện làm bị thương người khác, tôi sẽ bí mật giải quyết với người nhà của người bị thương.”
Bùi Hằng Phúc rất kiên trì, anh ta thấy không phải Đường Ngọc Sở chỉ bị Ngọc Lam đá một đá hay sao, còn có thể bị thương ở đâu được nữa, đó cũng chỉ là cố ý chỉnh Ngọc Lam thôi.
“Xin lỗi, người bị thương từ chối giải quyết riêng.” Cảnh sát phá án áy náy cười một tiếng.
Bùi Hằng Phúc nhíu mày, Đường Ngọc Sở có ý gì đây chứ?
“Tôi muốn gặp cấp trên của các người.” Bùi Hằng Phúc nghĩ đến mối quan hệ của anh ta với ba cũng không ít, có lẽ là có thể dựa vào đó để nộp tiền bảo lãnh cho Ngọc Lam ra ngoài.
“Thật sự xin lỗi.” Cảnh sát phá án lại khó xử cười một tiếng: “Đã trễ như vậy rồi, cấp trên của chúng tôi đã nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi?” Bùi Hằng Phúc cúi đầu nhìn đồng hồ, cười nhạo lên tiếng nói: “Bây giờ cũng chỉ mới có hơn mười giờ, chỉ sợ là bây giờ cấp trên của các anh đang trái ôm phải ấp trong bữa tiệc nào đó chứ gì.”
Cảnh sát phá án nghe xong lập tức giận tái mặt, nghiêm giọng nói: “Vị đồng chí này, lời nói của anh liên quan đến tội phỉ bán, mong anh nói chuyện cẩn thận một