Dẫn theo Cố Ngọc Lam về nhà, ba Bùi và mẹ Bùi vẫn còn chưa ngủ, lúc bọn họ nhìn thấy người phụ nữ thê thảm ở bên cạnh của con trai, cả hai đều bị giật nảy mình.
Tần Thúy Kiều che mũi, một mặt ghét bỏ phàn nàn nhìn con trai mình: “Hằng Phúc, sao con lại đem một người như thế này về nhà vậy, nhà chúng ta cũng không phải là tổ chức từ thiện.”
Hiển nhiên không nhận ra đối phương là ai.
“Dì à, con là Ngọc Lam đây.”
Vừa thấy Tần Thúy Kiều không nhận ra mình, Cố Ngọc Lam vội vàng lên tiếng nói.
“Ngọc Lam?”
Tần Thúy Kiều và Bùi Vân Trạch hai mặt nhìn nhau, sau đó ném một ánh mắt yêu cầu chứng thực qua con trai.
“Đúng vậy, cô ấy là Ngọc Lam.”
Bùi Hằng Phúc gật đầu.
“Trời ạ!” Tần Thúy Kiều không thể tin được thốt lên bất ngờ.
Một người xinh đẹp sao lại trở nên có bộ dạng còn không bằng một tên ăn mày nữa vậy?
“Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Bùi Vân Trạch nghiêm giọng chất vấn.
“Chú, đều là do con nhỏ đê tiện Đường Ngọc Sở đó hại con, chú phải làm chủ thay cho con.”
Vừa nhắc đến ba chữ “Đường Ngọc Sở”, Cố Ngọc Lam liền hận đến cắn răng, gương mặt vốn chật vật bởi vì hận thù mà vặn vẹo càng trở nên dữ tợn thêm.
Trong lòng của Bùi Vân Trạch và Tần Thúy Kiều hốt hoảng, nhanh chóng lùi về sau mấy bước.
Thấy thế, Bùi Hằng Phúc nhíu nhíu mày, sau đó lên tiếng nói: “Ba mẹ, để con dẫn Ngọc Lam đi lên tắm rửa sạch sẽ đã, đợi một lát nữa chúng ta bàn lại.”
“Đi đi, mau đi đi.” Bùi Vân Trạch phất tay lên, ước gì bọn họ đi nhanh một chút, cái mùi vị đó cũng sắp làm cho ông ta nôn rồi.
Tần Thúy Kiều nhanh chóng đi qua bên cạnh chừa ra một khoảng cách, sợ Cố Ngọc Lam đi qua bên cạnh của mình thì sẽ bị nhiễm cái mùi khó ngửi đó.
Sau khi bọn họ đi khỏi, Tần Thúy Kiều ghét bỏ nhíu mày, giọng điệu xem thường xùy nói: “Ông Bùi à, ông nói xem người như vậy sao có thể xứng được với Hằng Phúc của chúng ta đây.”
Bùi Vân Trạch vỗ vỗ vai của bà ta, trấn an nói: “Được rồi, chờ Đường thị vào tay chúng ta, muốn Hằng Phúc cưới vợ như thế nào thì chả được.”
Tần Thúy Kiều cứ hừ lạnh không dứt, giọng nói càng thêm khinh thường: “Nếu như không phải vì Đường thị, lúc nãy sao tôi có thể để cho nó vào cửa được, quả thật xui xẻo mà.”
Nói đến đây, bà ta ngửi ngửi mùi ở trên người của mình, nhíu mày: “Thối quá đi thôi, tôi cũng phải đi lên tắm rửa thay quần áo khác mới được.”
“Đi đi đi đi.” Bùi Vân Trạch hơi có vẻ không kiên nhẫn khoát tay áo với bà ta.
...
“Cái gì hả!”
Ứng Tiêu Tiêu bật dậy từ trên giường: “Không phải đã nói với các người là cho dù có ai đến đi nữa thì cũng không thể nộp tiền bảo lãnh cho Cố Ngọc Lam hay sao?”
“Cô Ứng, là do cục trưởng tự mình thả người.” Ở bên kia điện thoại truyền đến âm thanh khúm núm.
“Mẹ kiếp!” Ứng Tiêu Tiêu tức giận ném điện thoại di động lên trên chăn, không để ý đến còn mặc đồ ngủ mà mang đôi dép “loẹt xoẹt loẹt xoẹt”, động tác nhanh lẹ đi xuống dưới lầu.
Sau khi tìm thấy được ba ở trong phòng ăn cơm, đi qua kéo ra một cái ghế ngồi xuống bên cạnh của ông.
“Sao vậy?” Ba Ứng dời ánh mắt từ tờ báo qua, chuyển lên trên người của cô, thấy bộ dạng cô phồng má thở phì phò, không khỏi bật cười: “Ai lại chọc con gái cưng nhà chúng ta tức giận vậy?”
“Còn không phải là do cấp dưới của ba à.” Ứng Tiêu Tiêu thở phì phò nói.
“Cấp dưới của ba có nhiều như vậy, con nói người nào đây?”
“Chính là cục trưởng của cục cảnh sát.”
“Ông ta ấy à.” Ba Ứng bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ nhàng gật đầu hỏi tiếp: “Ông ta thế nào?”
“Ông ta...” Ứng Tiêu Tiêu mở miệng liền muốn nói chuyện của vị cục trưởng kia đã làm ra, nhưng mà dưới ánh mắt từ ái của ba, cô ấy lại nuốt trở vào, ngượng ngùng nói: “Ông ta không sao cả.”
Cô là con gái của ông, trong bụng của cô có bao nhiêu khúc ruột, người làm ba như ông sao lại không biết được chứ.
Ba Ứng nhìn cô chăm chú một chút, sau đó chuyển ánh mắt lại trên tờ báo, giả bộ như thản nhiên mà nói: “Tiêu Tiêu, ba đã nói là con muốn chơi đùa ở bên ngoài như thế nào thì cứ làm, đó chính là chuyện của con, nhưng đừng mượn danh tiếng của ba mà đi làm một chút chuyện không nên làm.”
Ứng Tiêu Tiêu biết ba đang cảnh cáo cô, cô