Y tá rửa sạch miệng vết thương, dùng băng gạc quấn lại, sau đó dặn dò cô không được đụng vào nước.
Cô nói cảm ơn, sau đó y tá đứng dậy rời đi.
Hành lang dài dằng dặc, ánh đèn sáng chói lặng lẽ chiếu xuống, cô chậm rãi đi về phía Đường Ngọc Sở.
Cô nghĩ đến người kia vẫn còn ở đó thì không muốn quay về lắm, nhưng cô lại không thể rời đi như thế, nếu không thì Ngọc Sở sẽ nghi ngờ.
Lúc cô đến trước cửa phòng bệnh thì có người mở cửa đi ra.
Là Thẩm Tử Dục.
Cô dừng chân, bản năng muốn xoay người.
"An Kỳ." Anh ta kêu gọi cô.
Lưng cô cứng đờ, hai tay nắm chặt lại, kiềm nén sự rối loạn trong lòng, sau đó cô ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh ta: "Có chuyện gì sao? Chủ tịch Thẩm."
Thẩm Tử Dục không trả lời cô mà bước đến gần, tầm mắt lướt qua bàn tay cô đang băng bó, trong mắt lóe lên sự đau lòng.
"Sao lại không cẩn thận như thế?" Anh ta dịu dàng hỏi.
Giọng anh ta rất dịu dàng, Tống An Kỳ hơi hoảng hốt, nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại, lạnh lùng nói: "Nếu không có việc gì thì tôi đi vào với Ngọc Sở."
Cô nói xong thì đi qua anh ta, đột nhiên cô tay bị kéo lại.
Giây tiếp theo cô rơi vào một vòng ôm ấm áp.
"Thẩm Tử Dục, buông tôi ra." Cô giãy giụa.
"Không buông." Thẩm Tử Dục ôm chặt lấy cô.
Nếu không phải cô ngại đang ở bệnh viện thì đã sớm la lên "Có lưu manh".
Xung quanh tràn đầy hơi thở mát lạnh dễ chịu của anh ta, hốc mắt cô không khỏi đỏ lên, rõ ràng anh ta không cho cô được tình yêu cô mong muốn nhưng lại muốn trêu chọc cô như thế, sao anh ta có thể quá đáng như vậy chứ?
Cô hít mũi, ổn định cảm xúc hỗn loạn, châm chọc nói: "Chủ tịch Thẩm, anh là một người đàn ông lại dây dưa với một phụ nữ như tôi, có phải rất mất phong độ hay không?"
"Anh bằng lòng." Anh trả lời rất muốn ăn đòn.
Tống An Kỳ tức giận: "Thẩm Tử Dục, anh đừng có quá đáng."
Thẩm Tử Dục cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp đang tức giận, khóe môi cong lên: "An Kỳ, anh sẽ hủy bỏ hôn ước với người khác. Em đồng ý làm bạn gái của anh được không?"
Hủy bỏ hôn ước? Tống An Kỳ sửng sốt: "Anh điên rồi sao?"
"Không điên. Chị dâu nói đúng, cuộc sống là của anh, hạnh phúc là của anh. Mà em là hạnh phúc của anh nên anh muốn giành lấy."
Anh ta vốn nghĩ mình nói như vậy, cô sẽ cảm động. Ai ngờ cô chỉ bình tĩnh hỏi: "Ngọc Sở đã biết rồi sao?"
"Ừ, chị ấy đã biết."
"Móa!" Cô mắng câu, dùng sức đẩy anh ta ra, sau đó chạy vào phòng bệnh.
Đường Ngọc Sở đang đọc sách thì nghe tiếng bước chân dồn dập, cô ngẩng đầu lên nhìn Tống An Kỳ chạy vào, đuôi lông mày nhếch lên, đóng sách lại rồi cười nhạt hỏi: "Sao vậy?"
Tống An Kỳ chạy đến trước mặt cô, thở phì phò hỏi: "Cậu đã biết rồi à?"
Đường Ngọc Sở nhanh chóng hiểu được cô hỏi chuyện gì nên cười gật đầu: "Đúng vậy, tớ đã biết."
Móa! Tống An Kỳ chán nản thấp giọng mắng.
"Sao thế? Cậu không muốn tớ biết sao?"
Cô nhìn cô ấy chán nản như vậy giống như cô biết chuyện này là một việc rất nghiêm trọng.
Tống An Kỳ cắn môi, lắc đầu phủ nhận: "Cũng không phải, chỉ là..."
Cô ấy không biết nên nói thế nào, xảy ra chuyện như vậy nên rất xấu hổ, cũng không phải cố tình giấu cô.
Đường Ngọc Sở quen biết cô ấy nhiều năm như vậy thì sao không biết suy nghĩ của cô ấy chứ.
Đường Ngọc Sở dịu dàng nhìn cô ấy: "An Kỳ, tớ hiểu băn khoăn của cậu. Cho nên cậu không cần cảm thấy... Xấu hổ hay là gì đó."
Cô giải thích làm cho Tống An Kỳ rất cảm động: "Cảm ơn cậu, Ngọc Sở."
Đường Ngọc Sở cười: "Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy."
Cô nhìn thấy Thẩm Tử Dục vẫn không đi thì nhướng mày, sau đó đứng ở góc độ của bạn thân Tống An Kỳ nói: "An Kỳ, đời người có thể gặp được một người yêu mình, mình