Tống An Kỳ lau nước mắt, bất đắc dĩ nói với Đường Ngọc Sở: "Ngọc Sở, sau này đừng dọa người ta như thế, nếu người mắc bệnh tim thì sẽ bị cậu hù chết đó."
Đường Ngọc Sở tự biết sai, ngoan ngoãn gật đầu: "Tớ biết rồi. Lần sau tớ sẽ không làm vậy nữa."
Tống An Kỳ cười cười, sau đó nhìn về phía Thẩm Tử Dục do dự nói: "Thẩm Tử Dục, tình cảm là chuyện của chúng ta, anh đừng để Ngọc Sở giúp anh nữa."
"Ừ." Thẩm Tử Dục nhàn nhạt đáp.
Nếu không phải cô không đồng ý, sao anh ta lại nói chuyện này với chị dâu chứ?
Thẩm Tử Dục nghĩ đến đây thì thở dài, ánh mắt nhìn cô: "Em không muốn hẹn hò với anh là vì thật sự không thích anh, hay là có lo lắng chuyện khác?"
Đường Ngọc Sở cũng im lặng nhìn cô chờ cô trả lời.
Cô nhìn Đường Ngọc Sở lại nhìn Thẩm Tử Dục, hơi mỉm cười nói: "Tôi không phủ nhận mình có ấn tượng tốt với anh, nhưng chuyện này không đủ để tôi gật đầu đồng ý. Hơn nữa cho dù tôi thật sự thích anh thì tôi cũng không muốn anh và người ta ầm ĩ với nhau vì mình, trong lòng tôi sẽ rất lo lắng."
Cô đã nói rõ mình không muốn ở bên cạnh anh ta.
Thẩm Tử Dục cười tự giễu: "Thì ra là như vậy. Anh cũng không ép buộc em."
Anh chưa bao giờ là một người đàn ông quấn lấy người khác, nếu cô đã nói như vậy, anh ta cứ quấn lấy cô cũng rất mất phong độ.
Có lẽ Thẩm Tử Dục nhìn không ra được sự Tống An Kỳ rầu rĩ trong lòng, nhưng Đường Ngọc Sở lại nhìn thấy.
Cô thấy An Kỳ nói lời này thì sâu trong đáy mắt là sự đau đớn mà cô ấy cho rằng mình đã che giấu rất tốt.
An Kỳ thích Tử Dục.
Nhưng cô ấy sợ hãi, sợ hãi kết quả của tình cảm này giống như lần trước.
Ít nhất cô ấy cho rằng như thế.
Cô đưa tay nắm lất tay An Kỳ, cô ấy kinh ngạc quay đầu nhìn cô, khi cô ấy nhìn thấy sự thương tiếc trong mắt cô thì lập tức hiểu được.
Cô ấy nở nụ cười tự giễu, quả nhiên chị em tốt là người hiểu mình nhất.
Hốc mắt cô không khỏi đau xót, cô chớp mắt, sau đó áy náy nói với Thẩm Tử Dục: "Tôi xin lỗi, Chủ tịch Thẩm."
"Không cần xin lỗi, tình cảm vốn là hai bên tự nguyện." Thẩm Tử Dục cười, nụ cười mang theo sự xa cách.
Đường Ngọc Sở cảm giác được sự thay đổi giữa hai người thì trong lòng thở dài.
Rõ ràng hai người thích nhau, vì sao lại bỏ lỡ chứ?
Như vậy rất đáng tiếc.
Đường Ngọc Sở thầm nuối tiếc, nhưng cô cũng không thể xen vào chuyện tình cảm của bọn họ.
Lúc cô nuối tiếc thì đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, ánh mắt Đường Ngọc Sở sáng lên, sao cô lại quên chuyện kia chứ?
Vì thế cô nở nụ cười hỏi: "Tử Dục, cậu có nhận được thư mời của Đường Hải không?"
"Có." Thẩm Tử Dục gật đầu.
Nhận được thì tốt.
Đường Ngọc Sở nhìn về phía Tống An Kỳ, lộ ra vẻ mặt đáng thương, cầu xin nói: "An Kỳ yêu dấu, cậu giúp tớ một chuyện được không?"
"Chuyện gì?" Không biết vì sao Tống An Kỳ có cảm giác không tốt.
"Cậu giúp ta tham gia buổi lễ của công ty giải trí Đường Hải, lúc cậu gặp Thân Ngải Hân thì nói với cô ta là tớ muốn gặp cô ta."
"Thân Ngải Hân?" Tống An Kỳ nhíu mày: "Diễn viên đã gửi video giúp cậu sao?"
Đường Ngọc Sở gật đầu: "Ừ, tớ muốn gặp mặt cảm ơn cô ta."
Nhưng...
Tống An Kỳ liếc mắt nhìn Thẩm Tử Dục, cuối cùng dưới ánh mắt cầu xin của Đường Ngọc Sở thì cô gật đầu đồng ý.
"Cảm ơn cậu, An Kỳ." Đường Ngọc Sở cảm động nhìn cô.
Tống An Kỳ cười cười, không nói gì.
Sau đó Đường Ngọc Sở lại dặn dò Thẩm Tử Dục: "Tử Dục, đến lúc đó cậu đưa An Kỳ đi, không cần tìm bạn cặp khác."
Thẩm Tử Dục hứng thú gật đầu, anh ta nhàn nhạt