Ứng Tiêu Tiêu như một chú đại bàng che chở An Kỳ thật kỹ dưới đôi cánh của mình, hơn nữa còn nhìn chằm chằm Hàn Minh Nhân một cách hằn học.
Hàn Minh Nhân cũng hiểu rõ hai người bạn tốt này của Tống An Kỳ.
Ứng Tiêu Tiêu là người có gia cảnh tốt, tính cách lại nóng nảy, dám yêu dám hận, chắc chắn không phải đối tượng có thể trêu vào.
Còn Đường Ngọc Sở thì có tính cách dịu dàng hơn, nhưng lần trước anh đã bị người đàn ông bên cạnh cô ấy dạy dỗ rồi, nên biết rõ cô ấy cũng không phải người dễ trêu.
Vì thế Hàn Minh Nhân không dám lỗ mãng nữa, anh ta lạnh lùng nhìn Tống An Kỳ, ánh mắt chứa đầy sự chán ghét: “Tống An Kỳ, cô thật sự làm tôi buồn nôn.”
Trước mặt anh, cô ta luôn mở miệng nói rằng trước khi kết hôn, hai người không được đi quá giới hạn, thế mà vừa chia tay anh, cô ta đã lên giường cùng người đàn ông khác.
Nói xong, anh ta định kéo Dương Thiên Thiên rời đi, nhưng Ứng Tiêu Tiêu đâu thể để anh ta rời đi dễ dàng như vậy, cô xông tới trước mặt anh ta hét: “Tên cặn bã kia, anh dựa vào cái gì mà nói An Kỳ buồn nôn?”
Hàn Minh Nhân trầm mặt đáp: “Cô tự đi hỏi cô ta đi.”
Rồi anh ta đẩy Ứng Tiêu Tiêu ra, kéo Dương Thiên Thiên nghênh ngang rời đi.
Ứng Tiêu Tiêu nhất thời không phản ứng kịp, đợi đến khi phản ứng lại, bóng dáng đôi cẩu nam nữ đó đã biến mất.
“Mẹ kiếp!” Cô mắng một câu rồi trở về bên cạnh Tống An Kỳ, đang định hỏi xảy ra chuyện gì vậy, thì thấy bên cạnh vẫn còn nhiều người bao quanh, nên nhíu mày, hét về phía mấy người này: “Mấy người cũng giải tán hết đi, có gì hay ho đâu mà xem.”
Rồi cô kéo Tống An Kỳ và Đường Ngọc Sở nhanh chóng rời xa đám đông.
Trong một tiệm cà phê gần Home city.
Tống An Kỳ và Đường Ngọc Sở cùng ngồi trên một chiếc ghế dài, còn Ứng Tiêu Tiêu thì ngồi một mình đối diện hai người.
Vẻ mặt Ứng Tiêu Tiêu hơi nghiêm nghị, ngón tay gõ nhịp nhàng lên bàn, cô ngẫm nghĩ một lát rồi bật dậy: “Tớ phải đi tìm Thẩm Tử Dục.”
Đường Ngọc Sở nắm chặt tay cô nói: “Tiêu, chúng tớ không nói cho cậu biết là sợ cậu kích động đi tìm Tử Dục, như vậy càng làm chuyện này trở nên tồi tệ hơn.”
“Sao lại làm chuyện này trở nên tồi tệ hơn, nếu anh ta đã dám làm thì phải dám gánh chịu hậu quả chứ?”
Cô không thể ngờ rằng Tống An Kỳ sẽ xảy ra chuyện như vậy với Thẩm Tử Dục, hơn nữa hai người không chỉ làm một lần.
Ứng Tiêu Tiêu hoàn toàn không dám nghĩ tới chuyện này. Dù gì An Kỳ cũng là cô gái ngoan ngoãn lại bảo thủ như thế, sao có thể làm ra chuyện đi quá giới hạn như vậy được?
“Tiêu Tiêu.” Tống An Kỳ khẽ gọi.
Ứng Tiêu Tiêu và Đường Ngọc Sở đều quay đầu lại nhìn cô.
“Chuyện giữa tớ và anh ấy đã kết thúc tại đây rồi, cậu cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.”
Tống An Kỳ khẽ nói, trong giọng nói bình tĩnh đó có pha chút buồn bã.
“Nhưng...”
Ứng Tiêu Tiêu đang định nói gì đó, thì thấy Tống An Kỳ ngẩng đầu lên cầu xin cô: “Tiêu Tiêu, cứ bỏ qua mọi chuyện đi, được không?”
Ứng Tiêu Tiêu nghẹn họng, dưới sự cầu xin của cô ấy, dù trong lòng cô không cam tâm đến đâu cũng phải đồng ý.
Cô ngồi xuống tức giận nói: “Được được được, tớ nghe cậu hết.”
Giọng điệu cô hơi mất kiên nhẫn.
“Tiêu Tiêu, chuyện này còn rắc rối hơn cậu nghĩ rất nhiều.” Đường Ngọc Sở hiểu rõ tính cách bạn tốt của mình, mặc dù lúc này ngoài miệng cô ấy đã đồng ý, nhưng không loại trừ khả năng cô ấy sẽ lén lút đi tìm Tử Dục.
Nên cô quyết định nói rõ mọi chuyện cho cô ấy nghe.
“Gì mà rắc rối hơn tớ nghĩ rất nhiều? Chẳng phải bọn họ xảy ra quan hệ thì phải bắt Thẩm Tử Dục chịu trách nhiệm à?”
Ứng Tiêu Tiêu không hiểu tại sao hai người lại nghĩ chuyện này rắc rối như vậy, chẳng lẽ là vì quan hệ nhà họ Thẩm à? Sợ An Kỳ không xứng với Thẩm Tử Dục ư?
Nực cười, giờ đã là thời đại nào rồi, môn đăng hộ đối là chuyện xưa rồi!
Giờ tình yêu mới là hàng đầu, còn mấy chuyện khác chỉ là mây bay.
“Chính là...”
Đường Ngọc Sở chậm rãi nói ra sự thật, Ứng Tiêu Tiêu lặng lẽ