Đường Ngọc Sở trở về nhà, chào hỏi mấy câu đơn giản với thím Ngô rồi đi thẳng lên lầu.
Lúc đi qua thư phòng, cô bỗng dừng bước, nhẹ nhàng mở cửa ra, thò đầu vào trong, thấy Triều Dương đang ngồi sau bàn làm việc, ánh sáng màu da cam chiếu lên mái tóc đen như mực của anh, tỏa ra ánh sáng lung linh, càng làm nổi bật khuôn mặt điển trai sắc sảo của anh.
Cô không kìm được nhìn anh đến thất thần.
Lục Triều Dương nhận ra có người đang nhìn mình, ánh mắt nóng bỏng đó làm người khác không thể ngó lơ được.
Anh khẽ ngước mắt lên, một khuôn mặt xinh đẹp đập vào mắt anh, đôi môi mỏng của anh cũng bất giác từ từ cong lên.
Anh đặt cuốn sách trong tay xuống, rồi ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cô, sau đó khẽ gọi: “Sở Sở.”
Đường Ngọc Sở nghe thấy anh gọi tên mình mới hoàn hồn lại, đối diện với đôi mắt đen đầy hứng thú kia, cô bỗng nhận ra lúc nãy mình đã làm gì.
Vậy mà cô lại bị sắc đẹp mê hoặc, nhìn anh đến thất thần!!!
Thấy anh đang nhìn mình khẽ cười, gò má trắng nõn của cô không khỏi ửng hồng.
Cô lúng túng vươn tay vuốt lại mái tóc rối bên tai rồi hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Lúc cô và Tiêu Tiêu, An Kỳ cùng ăn tối, thì nhận được điện thoại của anh, anh nói muốn đợi cô về nhà ăn cơm, nhưng cô đã ăn mất rồi, đành phải để anh ở nhà ăn cơm một mình.
Nghĩ lại trong lòng cô vẫn rất áy náy, từ khi kết hôn đến nay, dù bận đến đâu, anh cũng cố gắng về nhà sớm để ăn tối cùng cô.
Là một người chồng, anh thật sự làm tốt chức trách của mình hơn người làm vợ như cô nhiều.
Lục Triều Dương “ừm” một tiếng rồi nói: “Anh ăn rồi.”
Sau đó anh lại nói: “Em tới đây.”
Đường Ngọc Sở ngoan ngoãn đi vào, sau đó eo cô bỗng bị siết chặt, một giây sau, cô đã ngồi lên đùi anh.
Cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, ngực anh dán sát vào lưng cô, anh tì cằm lên vai cô, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào vành tai nhạy cảm của cô, làm cô theo phản xạ rụt cổ lại.
Anh rũ mắt xuống, tầm mắt rơi vào chiếc gáy trắng nõn của cô, trên đó hiện lên một màu hồng nhạt, trông rất giống một que kem ngon miệng.
Tim anh ngứa ngáy đến khó chịu, không nhịn được hôn lên đó.
Đường Ngọc Sở bị anh kéo tới ngồi lên đùi anh, mặc dù trước đây anh cũng làm chuyện này rồi, nhưng cô chưa thể thích ứng hành động thân mật này.
Lưng cô dính chặt vào ngực anh, cô có thể cảm nhận rất rõ nhịp tim trầm ổn nhịp nhàng của anh.
Lúc anh tì cằm lên vai cô, tim cô không khỏi đập mạnh, nhịp tim nhất thời loạn xạ.
Nên lúc đôi môi nóng bỏng của anh hôn lên làn da nhạy cảm ở sau gáy cô, làm cô nhất thời không nhịn được phát ra một tiếng ưm.
Rồi cô trợn tròn mắt, vội giơ tay lên bịt miệng mình lại.
Mẹ ơi, cô đang làm gì vậy???!!!
“Ha ha...”
Bên tai cô vang lên tiếng cười trầm thấp của anh: “Sở Sở, sao em lại đáng yêu như vậy?”
Ban đầu, Đường Ngọc Sở cảm thấy rất xấu hổ, nhưng sau đó cô lại cảm thấy nếu anh không đột ngột hôn cô, cô sẽ phát ra tiếng kêu xấu hổ đó à?
Trong lòng cô bỗng tức giận, giãy giụa muốn đứng dậy: “Anh thả em ra, thả em ra...”
Nhưng hai cánh tay anh như được làm bằng sắt, hoàn toàn không nhúc nhích.
Đường Ngọc Sở biết rõ sự chênh lệch sức mạnh giữa mình và anh, nhưng vẫn không từ bỏ mà tiếp tục giãy giụa.
Đúng lúc này, bên tai cô bỗng vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh: “Sở Sở, nếu em còn nhúc nhích, anh sẽ ăn em ngay tại đây đó.”
Dứt lời, Đường Ngọc Sở liền yên tĩnh ngay, cô mím chặt môi, không dám nhúc nhích nữa.
Đồng thời, gò má cô cũng trở nên ửng hồng, cả người như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, rất khó chịu.
Vì cô cảm nhận được sự nóng bỏng từ nơi nào đó trên người anh đang bắt đầu rục rịch.
Không biết qua bao lâu, nhiệt độ dưới mông mới từ từ hạ xuống, lúc này cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Rồi cô cảm thấy hơi thở của anh đang tới gần tai cô, sau đó giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “Nếu không phải sợ