Bùi Hằng Phúc tranh thủ thời gian đến Đường Thị, định bụng đón Chủ tịch mới của Đường Thị - Cố Ngọc Lam về nhà.
Nhưng ai ngờ lại nhìn thấy Cố Ngọc Lam đang ngồi bệt dưới đất trước cửa tòa nhà Đường Thị.
Anh ta sững người một hồi, sau đó vội vã chạy đến.
“Ngọc Lam?”
Cố Ngọc Lam đang cố đứng dậy thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô ta lập tức ngồi lại xuống dưới đất, ngẩng đầu lên, nhìn anh ta với vẻ buồn bã.
“Hằng Phúc.” Cô ta chu môi, dùng giọng đáng thương gọi tên anh.
“Em làm sao thế này?” Bùi Hằng Phúc không vội vàng đỡ cô ta dậy, mà cau mày trịch thượng nhìn xuống cô ta.
Thấy anh không đỡ mình dậy, mà chỉ cúi đầu chất vấn cô, trong lòng Cố Ngọc Lam có chút khó chịu.
Cô ta rũ mắt, đưa tay ra: “Hằng Phúc, anh phải đỡ em dậy trước đã, xong em mới nói rõ ràng được.”
Trong giọng nói đầy vẻ nũng nịu của cô ta, ẩn chứa một tia bất mãn.
Đôi đồng tử của Bùi Hằng Phúc lóe lên, che đi sóng ngầm mây cuộn nơi đáy mắt, anh liền đỡ cô ta đứng dậy.
Sau khi đã đứng vững, Cố Ngọc Lam phủi phủi bụi trên người mình, thờ ơ nói một câu: “Đường Ngọc Sở thắng rồi.”
“Cái gì?” Đồng tử Bùi Hằng Phúc co lại, anh mạnh mẽ nắm chặt lấy cánh tay cô, nghiêm giọng chất vấn: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Không phải em nói chắc chắn thắng được à?”
Cố Ngọc Lam khẽ nâng mí mắt, ánh nhìn rơi xuống khuôn mặt tuấn tú vì cáu giận mà nhăn nhó của anh, trong ánh mắt lạnh lùng ấy chẳng thể nào nhìn ra được một tia dịu dàng, trong lòng cô không khỏi cảm thấy thê lương.
“Cô tưởng rằng học trưởng còn yêu cô sao? Không, anh ấy đã chán ghét cô rồi, nếu không thì anh ấy cũng sẽ không cùng tôi làm chuyện như thế đâu.”
Bên tai cô như vang lên giọng nói đắc ý của Ninh Huyên Huyên, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, không trả lời mà hỏi lại anh: “Hằng Phúc, anh sẽ lấy em chứ?”
Bùi Hằng Phúc không đoán được cô sẽ hỏi câu này liền sững người, bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô dần dần buông lỏng, anh không trực tiếp trả lời cô mà chỉ nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này.”
Nhưng Cố Ngọc Lam đã hiểu rõ ý anh, cô rũ mi che đi nét buồn bã dưới đáy mắt, dùng giọng nói bình tĩnh đáp lại: “Lần nay em thua thảm hại, có khả năng 43% cổ phần trong tay em cũng sẽ bị thu hồi lại hết.”
Đây là cục diện mà Bùi Hằng Phúc không hề ngờ tới, cô lại không nhìn thấy sự lạnh lùng che phủ trong mắt anh.
Sự im lặng giữa hai người cứ kéo dài mãi, rất lâu sau, Bùi Hằng Phúc mới lên tiếng: “Về nhà nghĩ cách trước đã.”
Nói xong, Bùi Hằng Phúc liền bỏ đi trước.
Cố Ngọc Lam ngẩng đầu, nhìn lên tòa nhà Đường Thị, cô hơi nheo mắt, ánh mắt chói lọi lạnh lùng đột nhiên xuất hiện.
Đường Ngọc Sở, sớm muộn sẽ có một ngày tôi cướp Đường Thị khỏi tay cô.
Một ngày mùa thu, ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ thoang thoảng, thật là một ngày đạp thanh đẹp trời.
Ứng Tiêu Tiêu ngáp dài, cô nằm bò ra bàn, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt xinh đẹp long lanh hướng ra ngoài xuyên qua lớp cửa sổ chạm sàn ở nhà hàng.
Cô nhìn mãi nhìn mãi, mí mắt cũng sắp dính vào nhau rồi.
Lục Thanh Chiêu đáng chết, bảo cô ăn mặc xinh đẹp một chút, đến “Dải Ngân Hà” trước đợi anh.
Thế nên cô đã dậy từ sớm, trang điểm tỉ mỉ, cẩn thận hẹn giờ trước nửa tiếng để đến “Dải Ngân Hà”, nhưng bây giờ đã hơn một tiếng trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy người đâu.
Gọi anh anh cũng không nghe, cô muốn bỏ đi ngay lập tức, nhưng lại sợ nhỡ anh đến không tìm thấy cô thì phải làm sao.
Nhìn xem, rõ ràng là anh đến muộn, mà cô vẫn còn nghĩ cho anh, quả là lương thiện chu đáo biết mấy.
Ngay vào lúc cô sắp ngủ đến nơi rồi thì bên tai vang lên giọng nói nhiệt tình của phục vụ.
“Anh Lục, chị Dương, mời hai vị đi bên này.”
Anh Lục?
Ứng Huyên Huyên giật mình ngồi thẳng dậy, nhìn theo hướng vừa phát ra tiếng nói, một hình bóng cao lớn quen thuộc lọt vào tầm mắt cô.
Quả nhiên chính là tên Lục Thanh Chiêu đáng chết ấy.
Cô mừng rỡ định đứng dậy tiến đến, nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi cô đã đông cứng lại.
Bởi vì cô nhìn thấy có một người phụ nữ đang quấn lấy cánh tay Lục Thanh Chiêu, ghé sát vào tai Lục Thanh Chiêu thì thầm điều