Cô nàng yểu điệu vừa nghe xong, vô cùng vui mừng nói: “Vậy chúng ta gọi một suất ăn tình nhân đi.”
Suất ăn tình nhân?!
Khóe mắt Lục Thanh Chiêu khẽ giật: “Như vậy e là không tốt đâu.”
“Có gì không tốt chứ, dù sao sau hôm nay chúng ta cũng sẽ là người yêu của nhau thôi.”
Cô nàng yểu điệu ngại ngùng nhìn anh, cố gắng thể hiện vẻ quyến rũ của phụ nữ.
Lục Thanh Chiêu không nói nên lời, là ai cho cô ta sự tự tin rằng bọn họ sẽ trở thành người yêu của nhau nhứ?
Hỏi qua ý của anh chưa?
“Cô Dương, thật ra tôi…”
Lục Thanh Chiêu muốn giải thích một chút, nhưng lại bị cô ta cắt ngang: “Ài, anh gọi em Kiều Kiều là được, không cần phải lịch sự thế đâu.”
Nói xong, còn vô cùng ngại ngùng cúi thấp đầu.
Lục Thanh Chiêu không ngán ngẩm, anh cũng chẳng muốn nói chuyện nữa.
So với người phụ nữ làm dáng kiểu này, nóng nảy, thẳng thắn như Ứng Tiêu Tiêu vẫn khiến anh thích hơn.
Anh cũng không hỏi ý kiến của cô nàng yểu điệu nữa, nói thẳng với nhân viên phục vụ đang đợi một bên: “Cho hai suất nào đó cũng được, miễn không phải suất tình nhân, cảm ơn!”
“Thanh Chiêu…” Cô nàng yểu điệu ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh: “Em muốn suất ăn tình nhân cơ!”
Lục Thanh Chiêu làm như không nghe thấy, lập tức thu menu trên bàn lại rồi đưa cho nhân viên phục vụ.
“Đừng nghe anh ấy, cứ cho chúng tôi một suất ăn tình nhân đi, loại đắt nhất đó.”
Cô nàng yểu điệu không biết tại sao anh đột nhiên lại trở nên như vậy, nhưng cô ta không muốn thỏa hiệp.
Nhân viên phục vụ nhất thời không biết nên nghe theo ai, ngại ngùng đứng đó nhìn người này rồi lại nhìn sang người kia.
Lục Thanh Chiêu hít sâu một hơi, nở một nụ cười với cô nàng yểu điệu, nhẹ nhàng nói: “Kiều Kiều, đợi chúng ta trở thành người yêu rồi hãy ăn suất ăn tình nhân, hôm nay dù sao cũng là lần đầu chúng ta gặp nhau, gọi suất ăn tình nhân luôn quả thực không hay.”
Lục Thanh Chiêu vừa trở nên nhẹ nhàng như vậy, cô nàng yểu điệu lại không có sức phản kháng, ngại ngùng gật đầu: “Nghe theo anh hết.”
Lục Thanh Chiêu thầm thở phào một hơi, sau đó nói với nhân viên phục vụ: “Làm theo như tôi nói.”
Nhân viên phục vụ đáp một tiếng “vâng”, sau đó cầm menu nhanh chóng rời khỏi phòng bao.
Phòng bao trở nên yên tĩnh, cô nàng yểu điệu cúi đầu nghịch móng tay của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên lén nhìn Lục Thanh Chiêu, lúc chạm phải ánh mắt anh, lại lập tức cúi đầu xuống.
Đầu Lục Thanh Chiêu thầm than trời trách đất, đối với việc cô nàng yểu điệu cố ý tỏ vẻ xấu hổ này quả thực anh không còn gì để nói.
Vì vậy, anh đưa tay ra sờ vào túi mình, muốn lấy điện thoại ra xem xem, nhưng lại không tìm thấy.
Anh đột nhiên trừng lớn mắt, sáng nay lúc thay giày ra khỏi cửa, hình như anh tiện tay để điện thoại lên quầy giày.
Anh còn cảm thấy kì lạ sao Ứng Tiêu Tiêu lại chẳng gọi một cuộc điện thoại nào, hóa ra là anh quên cầm điện thoại theo.
Bây giờ, anh muốn giải thích với Ứng Tiêu Tiêu thì càng phiền phức hơn rồi.
Anh cười khổ.
“Mọi người không biết đó thôi, chồng sắp cưới của tôi đáng ghét lắm, chúng tôi sắp kết hôn rồi, hơn nữa tôi cũng có con rồi, nhưng anh ấy vẫn lén gặp người phụ nữ khác ở ngoài. Mọi người nói xem, sao tôi lại đáng thương như vậy chứ?”
Ứng Tiêu Tiêu bị vài nhân viên phục vụ vây ở giữa, vừa khóc vừa nói với bọn họ về tình hình “đáng thương” của mình.
“Nhìn không ra anh Lục kia đẹp trai như vậy mà lại cặn bã đến thế?”
Một nhân viên phục vụ trong đó khó tin thốt lên.
Lúc này, một người khác lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Người đẹp trai không biết an phận, ỷ mình đẹp trai đi tán gái lung tung, đáng ghê tởm thật mà.”
“Đúng vậy đúng vậy, người càng đẹp trai càng dễ ngoại tình.”
Ứng Tiêu Tiêu vừa lau nước mắt, vừa lén nhìn những nhân viên phục vụ đang tức giận, ánh mắt hiện lên một tia ranh mãnh.
Rất tốt, mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, cô nhất định phải dốc sức một lần nữa.
Vì vậy, cô lại lớn tiếng khóc lên, tay đặt trên bụng: “Đứa con đáng thương của tôi, sao con lại đáng thương như vậy chứ, vẫn chưa ra đời mà ba đã không thích con rồi.”
Cô khóc đến mức vô cùng thương tâm, mấy nhân viên phục vụ kia không khỏi xúc động, cũng không nỡ nhẫn tâm.
“Hay là, chúng ta đồng ý với cô ấy đi, cô ấy đáng thương như vậy rồi, nếu như cái gì cũng không có được, không phải càng đáng thương hơn