Xem mắt?
Ứng Tiêu Tiêu ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự không dám tin.
Làm loạn bao lâu, hóa ra anh đang xem mắt!!
“Lục Thanh Chiêu… Đồ khốn nạn!”
Cô tiểu thư quen được nuông chiều tức giận bỏ chạy rồi.
Cả màn kịch náo loạn cuối cùng cũng hạ màn.
Lục Thanh Chiêu hơi nhếch mày, buông Ứng Tiêu Tiêu ra, quay đầu nói với cô: “Cảm ơn nhé, nếu không phải do cô đột nhiên xuất hiện, tôi còn đang phải phiền não xem làm thế nào để thoát khỏi cô tiểu thư đó?”
Nghe xong, Ứng Tiêu Tiêu từ từ định thần lại, chau mày: “Anh đang lợi dụng tôi?”
“Đây đâu có tính là lợi dụng, là bạn bè giúp đỡ nhau.”
Lục Thanh Chiêu nói rồi, đưa tay khoác vai cô: “Nào, để thể hiện thành ý cảm ơn của tôi, tôi mời cô ăn một bữa thịnh soạn nhé.”
Anh một chút cũng không ý thức được nguy hiểm đang từ từ lại gần.
Bạn bè? Giúp đỡ?
Đã hỏi ý kiến của cô chưa?
Chưa hỏi thì chính là lợi dụng!!
Ứng Tiêu Tiêu ánh mắt ngày càng trầm mặc, nắm chặt lấy hai bàn tay, sau đó mạnh mẽ ngẩng lên, đấm thẳng vào mũi của Lục Thanh Chiêu.
“Mẹ nó!” Lục Thanh Chiêu bị đánh trở tay không kịp, không nhịn được mà buông một câu chửi tục.
“Ứng Tiêu Tiêu! Cô bị điên à?”
Lục Thanh Chiêu xoa chiếc mũi đau mà hét vào mặt cô.
Cô là cô gái bạo lực sao? Nói chuyện không vừa ý là lại động tay động chân, không sợ không ai rước cô ấy sao?
Ứng Tiêu Tiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: “Lục Thanh Chiêu, hôm qua anh hẹn tôi chắc là vì muốn tôi giúp anh phá hoại buổi xem mắt này nhỉ.”
Dưới ánh nhìn sắc lẹm của cô, Lục Thanh Chiêu chột dạ đánh mắt sang hướng khác, anh ta tự biết mình không dám tính toán với cô vụ đấm lúc nãy.
Cô còn đang nghĩ, anh ta tử tế hẹn cô ra làm gì? Hóa ra là có mục đích.
Cảm giác như trái tim vừa rơi xuống hố bắng, lạnh thấu cả người.
Cô biết đây là thất vọng, là sự thất vọng đối với anh.
Ứng Tiêu Tiêu hít một hơi sâu: “Lục Thanh Chiêu, dù cho chúng ta là bạn bè, cũng phải nói trước một tiếng, nếu không, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Lục Thanh Chiêu bồn chồn, khó hiểu hỏi.
Cô sẽ hiểu lầm.
Ứng Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào anh, đáy mắt ánh lên cảm xúc phức tạp, sau đó di dời tầm mắt, nhàn nhạt nói một câu: “Không có gì, anh tự hiểu đi.”
Nói xong, cô liền xoay người rời khỏi, để lại một mình Lục Thanh Chiêu đơ người ở đấy, thế là không sao rồi?
Không đúng, theo tính cách của cô, phát hiện bị lừa sao có thể thoải mái cho qua như này được?
Thực ra, Lục Thanh Chiêu không biết rằng, không phải là Ứng Tiêu Tiêu không muốn tính toán với anh, mà là cô không cách nào tính toán.
Sau khi biết được chân tướng sự thật, cảm giác bất lực trong lòng đã bị cô che giấu đi.
Cho nên, cô chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi đây, nếu không cô sợ anh sẽ phát hiện cô đã khóc rồi.
…
Bùi Hằng Phúc đưa Cố Ngọc Lam quay lại biệt thự nhà họ Bùi, vừa bước chân vào cửa đã thấy ở ngay cửa vào là cả một đống đồ lộn xộn.
Bùi Hằng Phúc chau mày, đang định mở miệng hỏi quản gia xem có việc gì.
Đúng lúc đó Cố Ngọc Lam kinh ngạc lên tiếng: “Đây không phải đều là đồ của em sao? Sao lại ở đây?”
Đồ của cô ấy?
Bùi Hằng Phúc càng chau mày hơn.
“Chú Trần, có chuyện gì vậy?” Cố Ngọc Lam nghi hoặc hỏi quản gia ở bên cạnh.
Đồ của cô tại sao lại chất đống lộn xộn ở đây, cô không có nói là muốn chuyển nhà hay gì mà.
“Cái này…” Chú Trần nhìn Bùi Hằng Phúc, dáng vẻ khó nói không biết phải trả lời như thế nào.
Lúc này, có một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Là tôi bảo người làm chuyển hết ra đây.”
Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam nhìn về hướng giọng nói phát ra, chỉ nhìn thấy nữ chủ nhân của nhà họ Bùi bà Tần Thúy Kiều đang từ từ bước xuống cầu thang, sau đó đi đến trước mặt hai người họ.
“Dì ơi, dì làm vậy là có ý gì ạ?” Cố Ngọc Lam chỉ vào đống đồ hỏi.
“Có ý gì?” Tần Thúy Kiều lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta, lạnh giọng nói: “Nhà họ Bùi chúng tôi quá nhỏ bé, chứa không nổi cô.”
Tần Thúy Kiều hoàn toàn không dịu dàng thương yêu như vài ngày trước, mà trở nên cay nghiệt sắc lạnh.
Cố Ngọc Lam không phải kẻ ngốc, trong chốc lát liền hiểu tại sao bà lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.