Cố Ngọc Lam bị đuổi khỏi biệt thự nhà họ Bùi.
Tần Thúy Kiều thật sự vô cùng nhẫn tâm, trực tiếp cho người ném hết đồ của Cố Ngọc Lam ra ngoài, sau đó đuổi cổ luôn Cố Ngọc Lam.
“Cố Ngọc Lam, từ bây giờ cô và nhà họ Bùi cũng như Hằng Phúc không còn liên quan gì nữa, hãy cút càng xa càng tốt.”
Cùng với giọng nói lạnh lẽo của Tần Thúy Kiều, cánh cổng màu đồng tự động của biệt thự cũng từ từ đóng lại.
Cố Ngọc Lam bò trên mặt đất, nhìn bóng dáng của cánh cổng lớn, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Từ đầu tới cuối, anh ta không nói hộ cô một câu nào, lúc Tần Thúy Kiều đuổi cô ra ngoài, anh ta chỉ bàng quan đứng nhìn, dù cho cô khóc gào lên: “Hằng Phúc, em không muốn rời xa anh, em yêu anh.” Anh ta đều không làm gì.
Hóa ra một người đàn ông khi đã tuyệt tình lại đáng sợ như vậy.
Cô tự trào phúng mà cười, nước mắt cũng như hạt trân châu không ngừng chảy.
Chỉ trong một ngày, cả thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ.
Vốn cho rằng cô sẽ được như ý nguyện kế thừa Đường thị, sẽ như được ý nguyện gả vào nhà họ Bùi, sẽ được như ý nguyện trở thành vợ của Hằng Phúc.
Chỉ là một giấc mộng, tới lúc phải tỉnh giấc rồi!
Cô hận!
Hận Tần Thúy Kiều!
Hận Bùi Hằng Phúc!
Hận tất cả những người đã làm hại cô!
Nhưng cô hận nhất là Đường Ngọc Sở!
Nếu như không phải là Đường Ngọc Sở, cô cũng không tới bước đường này.
Tất cả đều là lỗi của Đường Ngọc Sở!
Nước mắt ngừng chảy, cô ta nắm chặt hai bàn tay, trong mắt tràn ngập sự hận thù.
Cô ta cắn chặt răng: “Đường Ngọc Sở, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”
….
“Ông phải biết, Ngọc Lam là con gái ông, lẽ nào ông muốn con gái ông sống không thoải mái sao?”
“Con gái tôi? Triệu Uyển Nhan, trước đây tôi muốn gặp Ngọc Lam, bà có cho tôi gặp không? Bà còn bắt tôi quên rằng Ngọc Lam là con gái tôi, thế nào? Bây giờ gặp chuyện rồi, liền nhớ tới tôi rồi?”
“Tiết Chí Cương, ông cho rằng tôi muốn tìm ông sao? Nếu không phải vì Ngọc Lam, cả đời này tôi cũng không muốn gặp ông.
Triệu Uyển Nhan sầm mặt, đáy mắt sắc lạnh trừng lên nhìn người đàn ông đang ngồi trong bóng tối.
Người đàn ông đứng dậy, bước nhanh tới gần bà, đưa tay lên ghì chặt lấy cằm bà ta, ánh sáng cửa sổ làm lộ rõ vết sẹo từ chân mày đến cằm của người đàn ông.
Khiến người ta phải giật mình!
Triệu Uyển Nhan không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, người đàn ông này còn đáng sợ hơn những gì bà ta tưởng.
“Triệu Uyển Nhan, tôi có thể khiến bà cả đời này cũng không gặp được tôi nữa.” Ánh mắt người đàn ông lóe lên sự lạnh lùng khát máu.
Bàn tay đang giữ lấy cằm của bà ta trực tiếp đưa xuống cổ, dùng sức ở tay.
Triệu Uyển Nhan lập tức cảm thấy bản thân hô hấp khó khăn, bà kinh sợ mở to mắt.
Hai bàn tay giữ chặt lấy bàn tay đang để ở cổ của bà của ông ta, cố sức muốn gỡ ra, nhưng sức lực của hai người chênh lệch quá lớn, bà căn bản không cách nào dịch chuyển được dù là một chút.
Lúc bà ta tưởng bản thân mình sắp chết thì người đàn ông buông tay ra, bà ta lập tức ngồi bệt xuống đất.
“Khụ khụ…” Triệu Uyển Nhan ho kịch liệt.
“Chuyện của Ngọc Lam tôi sẽ giúp bà, còn về bà, tôi không muốn nhìn thấy bà nữa. Cút cho tôi”
Giọng nói sắc lạnh của người đàn ông khiến cho Triệu Uyển Nhan đang hô hấp không thông đã phải cố gắng bò dậy, sau đó chạy ra ngoài.
“Cương gia, ông thật sự muốn giúp bà ấy sao?” Người vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối bước ra.
Người đàn ông liếc anh ta, ngữ khí lạnh lùng nói: “Có những việc không phải việc anh nên hỏi.”
Người này trong lòng kinh ngạc, vội vàng cúi đầu: “Là do thuộc hạ nhiều lời, xin Cương gia trách tội.”
“Anh đi Bắc Ninh trước đi, cố gắng giúp họ một tay.” Người đàn ông lại ngồi vào trong góc tối.
“Vâng.” Người này nhận lệnh rời đi.
Căn phòng lại trở về với dáng vẻ tĩnh lặng.
…
Vì không có trở ngại gì lớn, Đường Ngọc Sở để Lục Triều Dương đưa cô tới bệnh viện ba cô ở.
“Ba, con