Kết thúc một ngày làm việc, Đường Ngọc Sở cùng các đồng nghiệp rời khỏi văn phòng.
Bắc Ninh giờ đã vào thu nên sắc trời thường tối rất nhanh, đèn đường cũng được bật từ sớm, ánh đèn nối liền thành một dải nhìn rất đẹp mắt.
Sau khi tạm biệt các đồng nghiệp, Đường Ngọc Sở đi về phía trạm xe buýt.
Đột nhiên một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, cô kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn lãng của Thẩm Tử Dục.
Đường Ngọc Sở không khỏi bật cười: "Tử Dục, là cậu sao."
"Chị dâu, tôi đưa chị về nhé."
"Không cần, tôi tự đi xe buýt trở về." Đường Ngọc Sở từ chối cậu ta, sau đó nói tiếp: "Không phải cậu phải đến chỗ An Kỳ sao? Cậu nhanh đi đi, đừng để ý đến tôi."
Thẩm Tử Dục nhíu mày: "Chị dâu, hôm nay chị không lái xe sao?"
Đường Ngọc Sở "Ừ" một tiếng: "Không phải ngày mai cuối tuần sao, tôi muốn đi xe buýt trở về, tiện thể thưởng thức cảnh đường phố, đã lâu rồi không hề nghiêm túc ngắm nhìn."
Trong khoảng thời gian này, chuyện khiến cô phiền lòng rất nhiều, khiến thần kinh luôn căng thẳng, thật vất vả lắm mới có thể thả lỏng, cô muốn cuộc sống chậm lại một chút.
Đi xe buýt chính là một lựa chọn tốt.
"Chị dâu, hay là tôi tiễn chị nhé, đi xe buýt về đến nhà thì đã rất muộn rồi, tôi và anh tôi đều sẽ không yên tâm." Thẩm Tử Dục mở cửa xe, đi tới mở cửa giúp cô, thái độ hết sức kiên quyết.
Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ thở dài: "Từ chỗ này đến Long Ngự Thịnh Cảnh cũng chỉ mất hai mươi phút đi xe, rất nhanh đã có thể về đến nhà rồi."
Cô còn chưa dứt lời đã co cẳng chạy mất.
Nhìn bóng dáng cô bỏ chạy, Thẩm Tử Dục không nhịn được bật cười, còn tưởng rằng chị dâu là người thành thục chững chạc nhất trong ba người các cô, lại không ngờ cô cũng có mặt trẻ con như vậy.
Nếu chị dâu đã không sẵn sàng để cậu ta đưa về nhà, thì cậu ta cũng không miễn cưỡng nữa, cậu ta đóng cửa xe, sau đó lên xe, nổ máy nghênh ngang rời đi.
Sau khi bỏ chạy một đoạn, Đường Ngọc Sở mới từ từ đi chậm lại, cô dừng bước nhìn về phía sau thấy chỗ Thẩm Tử Dục vốn dừng xe đã không thấy tăm hơi chiếc xe đâu.
Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi về phía trạm xe buýt.
Bến xe buýt đông nghịt người, Đường Ngọc Sở len ra phía trước, rướn cổ lên nhìn xem xe buýt đến chưa.
Cô không nhìn thấy xe buýt nhưng lại nhìn thấy một chiếc xe con màu đỏ đi tới, dừng bên cạnh cô.
Lúc đầu cô tưởng xe tới đón người nào đó ở bến xe buýt, nên lui về phía sau, lại thấy cửa sổ xe hạ xuống, một âm thanh quen thuộc truyền ra.
"Tiểu Đường."
Nghe tiếng, cô vội cúi người nhìn vào trong xe, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lại là Lina.
"Quản lý Lina, cô đây là..."
Lina dừng xe bên cạnh cô, chắc chắn có dụng ý.
Quả nhiên, chỉ nghe Lina tiếp tục hờ hững lên tiếng.
"Cô có tiện đi ăn cơm tối với tôi không?"
Hình như sợ cô hiểu lầm, Lina bổ sung: "Bạn bè ăn với nhau bữa cơm thôi mà."
Đường Ngọc Sở kinh ngạc nhướng mày, Lina lại có thể coi cô là bạn bè sao.
Đây là chuyện khiến cô rất ngạc nhiên.
Thế là, cô trực tiếp mở cửa xe ngồi vào, vừa kéo dây an toàn, vừa mỉm cười yếu ớt, dịu dàng nói với Lina: "Nếu bạn bè đã mời mà không đi thì không hay lắm."
Lina cười một tiếng đáp lại, không nói gì thêm, trực tiếp nổ máy xe, xe hòa vào dòng xe cộ.
...
"Vâng, em ăn cơm xong sẽ trở về. Em sẽ..."
Đường Ngọc Sở đứng ở cửa nhà hàng nói chuyện điện thoại, vừa nói vừa quay đầu nhìn vào bên trong.
Lina đang nói gì đó với nhân viên phục vụ, chỉ thấy nhân viên phục vụ khẽ gật đầu rồi rời đi.
"Vâng, em ăn sẽ gọi điện thoại cho anh, để anh tới đón em."
Sau khi nói mấy câu, cô cúp điện thoại, sau đó đi vào.
Lina thấy cô ngồi xuống đối diện, khẽ nhếch môi: "Nói chuyện điện thoại với bạn trai à?"
"Không phải, là ông xã."
Đường Ngọc Sở nâng bình trà lên rót một cốc nước cho mình và Lina, cô không hề chú ý câu trả lời hời