Ăn xong, Đường Ngọc Sở từ chối lời đề nghị đưa cô về nhà của Lina, mà đứng một mình bên đường đợi Triều Dương tới đón.
Màn đêm mờ ảo, đèn hai bên đường chiếu sáng xuống con đường nhựa, một cơn gió khẽ thổi tới mang theo chút hơi lạnh.
Đường Ngọc Sở kéo chặt chiếc áo gió mỏng manh vào, hai tay ôm trước ngực, đứng đợi xe Triều Dương xuất hiện.
Xa xa có một chiếc xe đang chạy tới, đèn xe rất chói mắt.
Đường Ngọc Sở theo bản năng quay mặt qua một bên, rồi giơ tay lên che trước trán, tức giận nhìn về phía chiếc xe đó.
“Két”, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường.
Rồi chiếc xe đó dừng ngay bên cạnh cô.
Đường Ngọc Sở tưởng là xe Triều Dương, nhưng giờ nhìn gần thì nhận ra đây là một chiếc xe lạ.
Đã muộn thế này rồi, chiếc xe lạ này còn dừng ở đây làm gì?
Cô híp mắt lại, trong lòng nảy sinh sự hoài nghi.
Cô cảnh giác nhìn chằm chằm chiếc xe này, chân vô thức lùi về sau.
Đúng lúc này, cửa xe mở ra, một bóng người cao lớn bước xuống xe.
Ánh sáng ở đây hơi mờ ảo, nên cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người này.
“Người đẹp, đã trễ thế này rồi còn đứng đợi xe à, có cần anh đưa em về không?”
Người kia vừa đi tới chỗ cô vừa nói, giọng điệu rất tùy tiện.
Rõ ràng là người có ý đồ xấu!
Đường Ngọc Sở vừa lùi về sau vừa dứt khoát từ chối anh ta: “Không cần đâu! Cảm ơn anh!”
Nói xong, cô liếc nhìn xung quanh, định chạy đi chỗ khác, nhưng người kia còn hành động nhanh hơn cô, anh ta tiến lên một bước rồi túm thẳng tay cô.
“Người đẹp, đừng chạy mà, anh sẽ dẫn em đi hóng gió.”
“Anh buông tôi ra!” Đường Ngọc Sở hét lớn, rồi dùng sức định hất tay anh ta ra.
Vừa ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta, tim cô liền nhảy lên tới cuống họng, đập liên hồi.
Một người phụ nữ như cô không có cách nào phản kháng lại một kẻ say rượu.
Nên cô cố gắng thoát khỏi tay anh ta, nhưng sức lực nam nữ quá chênh lệch, cô không thể nào thoát khỏi tay anh ta được.
Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, ánh mắt người đàn ông này lóe lên sự kinh ngạc, sao mình lại may mắn đến thế? Vậy mà gặp được một cô gái xinh đẹp thế này.
Cô hoàn toàn khác biệt so với mấy cô gái ăn mặc lòe loẹt trước đây của anh, khuôn mặt cô xinh đẹp tao nhã, cho dù lúc này trên mặt cô chứa đầy sự tức giận, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp của cô, khí chất trong sáng sạch sẽ toát ra một cách tự nhiên trên người cô càng làm người khác cảm thấy ngứa ngáy, hận không thể phá hủy nó.
Trước giờ, việc phá hủy những thứ tốt đẹp luôn là chuyện anh yêu thích nhất.
Người đàn ông nhếch miệng cười xấu xa, rồi dùng sức kéo thẳng Đường Ngọc Sở về phía xe mình.
“Anh buông tôi ra!” Đường Ngọc Sở giãy giụa, dưới chân càng dùng sức, không muốn bị anh kéo đi.
Nhưng cuối cùng vì chênh lệch sức lực quá lớn, nên cô cứ thế bị kéo tới bên xe, anh ta mở cửa xe ra định nhét cô vào trong.
Đúng lúc này, trong đầu Đường Ngọc Sở bỗng lóe lên một suy nghĩ, cô bỗng nhấc chân lên đá vào đáy quần người đàn ông.
“Á!” Người đàn ông kinh ngạc thốt lên, buông bàn tay đang túm lấy cô ra ngay, hai tay ôm chặt đáy quần của mình, khuôn mặt trở nên vặn vẹo vì đau đớn.
Mình phải chớp lấy thời cơ này!
Đường Ngọc Sở xoay người bỏ chạy với vẻ mặt sợ hãi.
Cơn đau của người đàn ông đã dịu lại, thấy cô đã chạy xa thì mắng một tiếng, rồi vội vàng đuổi theo.
Vịt đã tới tay rồi sao có thể để nó chạy mất chứ?
Đường Ngọc Sở vừa chạy vừa lấy điện thoại trong túi ra, tìm số của Triều Dương rồi bấm gọi, đầu bên kia nghe máy rất nhanh: “Sở Sở...”
“Triều Dương, mau... mau tới cứu em!”
“Em đang ở đâu?” Triều Dương hốt hoảng hỏi cô.
Đường Ngọc Sở nói địa chỉ cho anh biết rồi cúp máy, tiếp tục ra sức chạy về phía trước.
Tiếng gió thổi “vù vù” bên tai cô, Đường Ngọc Sở hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nào ở xung quanh, mà chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc của mình.
Hai chân cô nặng như chì, nặng đến mức làm tốc độ của cô cũng dần chậm lại, cô vô thức quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng