Đường Ngọc Sở cúp máy xong thì chạy lên lầu, đợi đến khi cô đi xuống lầu, cô đã thay đồ xong rồi.
Thím Ngô thấy thế thì vội hỏi: “Mợ chủ, cô định đi ra ngoài à?”
“Vâng ạ. Thím Ngô, tối nay thím không cần chuẩn bị bữa tối cho bọn cháu đâu, cháu và Triều Dương sẽ ăn bên ngoài.”
Đường Ngọc Sở vừa đổi giày vừa nói với thím Ngô.
“Được, tôi biết rồi.”
Đường Ngọc Sở để dép vào trong tủ giày, rồi vẫy tay với thím Ngô: “Thím Ngô, cháu đi đây.”
Thím Ngô nhìn dáng vẻ hấp tấp của cô thì lẩm bẩm: “Mợ chủ có chuyện gấp à?”
Chuyện gấp?!
Không phải, là cô cả Ứng đi xem mắt, không may gặp trúng một người đàn ông kỳ lạ, nên gấp gáp bảo cô qua đó giúp đỡ.
Vườn Thấm Lan.
Một cái tên nghe rất tao nhã.
Đồng thời cũng là nhà hàng Trung Quốc rất cao cấp.
Có thể hẹn xem mắt trong nhà hàng này, chắc chắn địa vị người đàn ông kia không hề thấp kém.
Nhưng trong điện thoại, cô nghe Tiêu Tiêu nói người đàn ông đó rất đáng sợ.
Cô thật sự rất tò mò, rốt cuộc người đàn ông đó kỳ lạ đến mức nào mà có thể làm cho Tiêu Tiêu cảm thấy sợ hãi.
Chuyện hiếm thấy thế này đương nhiên không thể để mình cô xem được.
Thế là cô gọi Lục Thanh Chiêu tới.
Hai người gặp mặt ở cửa nhà hàng Vườn Thấm Lan, rồi cùng nhau đi vào trong.
Nhân viên nhiệt tình đi tới tiếp đón họ ngay: “Chào anh chị, xin hỏi anh chị đi mấy người?”
“Chúng tôi tới tìm người.” Đường Ngọc Sở nhìn xung quanh rồi hỏi: “Xin hỏi cô Ứng có ở đây không?”
“Dạ có. Cô ấy đang ở trong phòng bao trên lầu.”
“Cô có có thể dẫn chúng tôi lên đó không?”
“Vâng mời anh chị đi theo tôi.”
Nhân viên dẫn hai người đi lên lầu, tới trước cửa một phòng bao, rồi giơ tay lên gõ cửa.
“Có chuyện gì vậy?” Bên trong vang lên một giọng nói rất hung dữ.
Đường Ngọc Sở: ...
Lục Thanh Chiêu: ...
Là tiếng của Ứng Tiêu Tiêu, hai người không thể nhận nhầm giọng nói này được.
Nhân viên vẫn tốt bụng đáp: “Cô Ứng, có hai người bạn tới tìm cô này.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bao đã mở ra ngay.
Một bóng người bỗng lao tới ôm chặt Đường Ngọc Sở: “Sở Sở, cuối cùng cậu cũng tới rồi.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười đẩy cô ấy ra: “Cậu từng giúp đỡ tớ, tất nhiên tớ cũng phải tới đây giúp cậu rồi.”
“Cậu thật tốt.”
Nói xong cô lại sáp tới định ôm Đường Ngọc Sở, nhưng cô giơ tay lên ngăn cô ấy lại: “Cậu đừng ôm nữa.”
Ứng Tiêu Tiêu ngượng ngùng bỏ tay xuống, khóe mắt liếc về phía bóng dáng cao lớn đang đứng bên cạnh, đáy mắt nhanh chóng lóe lên một tia sáng.
“Lục Thanh Chiêu, anh tới đây làm gì?” Cô tức giận hỏi.
“Tôi tới xem náo nhiệt.” Anh thành thật trả lời.
“Xem náo nhiệt?” Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ không vui, giọng điệu cũng lạnh lẽo hơn: “Nếu anh tới đây xem náo nhiệt thì giờ mau cút đi cho tôi.”
Lục Thanh Chiêu nhướng mày, rồi quay đầu nói với Đường Ngọc Sở: “Chị dâu, nếu người ta đã không hoan nghênh em, vậy em đi trước.”
Anh thật sự xoay người định rời đi.
Đường Ngọc Sở vội kéo anh lại: “Thanh Chiêu, cậu rời đi như vậy chính là không nể mặt tôi.”
Lục Thanh Chiêu nhún vai vô tội: “Chị dâu, không phải em muốn rời đi, mà là người nào đó đuổi em đi.”
Nói xong, anh còn vô tình liếc nhìn Ứng Tiêu Tiêu.
Đúng là một đôi oan gia! Một lời không hợp liền cãi nhau.
Đường Ngọc Sở khẽ thở dài, rồi bước tới nói nhỏ vào tai Ứng Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, là tớ bảo Thanh Chiêu tới đây giúp cậu, nếu cậu đuổi cậu ta đi thì không còn ai giúp cậu đâu.”
Ứng Tiêu Tiêu liếc nhìn Lục Thanh Chiêu rồi cắn môi, không tình nguyện nói: “Được rồi.”
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng như nước vang lên.
“Tiêu Tiêu, hai người này là bạn em à?”
Đường Ngọc Sở nghe vậy thì quay đầu nhìn, một khuôn mặt trẻ tuổi đập vào mắt cô.
Trong lòng Đường Ngọc Sở hơi kinh ngạc, cô vốn cho rằng đối tượng xem mắt mà Tiêu Tiêu nói rất đáng sợ, còn tưởng là hạng người không đứng đắn, nhưng không ngờ lại có ngoại hình đẹp thế này.
Đường nét trên khuôn mặt anh ta rất rõ ràng, đôi mắt hẹp dài đó đen như mực, sâu không thấy đáy.
Nghe thấy giọng nói vang lên phía sau, khuôn mặt xinh đẹp