Đợi cảnh sát tới dẫn Lục Thần Tây đi, Lục Triều Dương mới chở Đường Ngọc Sở về nhà.
Vừa về đến nhà, Đường Ngọc Sở liền đi tắm.
Đường Ngọc Sở dựa cơ thể sảng khoái của mình vào đầu giường, không hiểu sao lại có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Nhưng... Lục Thần Tây đó là em ruột Lục Triều Dương? Hay em họ?
Trên đường trở về, khuôn mặt điển trai của Triều Dương luôn nghiêm lại, dáng vẻ lạnh lùng đó làm cô không dám mở miệng hỏi anh.
Hình như... lúc Lục Thần Tây đó bị cảnh sát đưa đi, còn cố ý nói điều gì đó bên tai Triều Dương, cô có thể nhìn thấy rất rõ cả khuôn mặt anh đều thay đổi.
Rốt cuộc anh ta đã nói điều gì?
Lục Triều Dương mở cửa đi vào phòng, thấy dáng vẻ suy tư của cô thì khẽ nhíu mày kiếm, chậm rãi bước tới.
“Em đang nghĩ gì thế?” Anh khẽ hỏi.
Đường Ngọc Sở sửng sốt, rồi nở nụ cười ngay: “Không có gì.”
Cô dịch qua một bên, nhường chỗ cho anh ngồi.
Lục Triều Dương vươn tay ôm bả vai cô, rồi ôm cô vào lòng.
Cô khẽ tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh, trong lòng cực kỳ yên tâm.
“Sở Sở.” Anh khẽ gọi cô.
“Hả?”
“Anh xin lỗi, để em gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy.”
Nghe thấy giọng nói đầy tự trách của anh, Đường Ngọc Sở mới ngước mắt lên nhìn chiếc cằm kiên nghị của anh, rồi khẽ cười: “Triều Dương, đây không phải lỗi của anh, đây chỉ là... ừm... là sự cố ngoài ý muốn thôi.”
Lục Triều Dương mỉm cười, nhưng thu lại rất nhanh, trầm giọng nói: “Cậu ta là... con của người vợ đã tái hôn với ba anh.”
Đường Ngọc Sở nhướng mày, chẳng phải là con của mẹ kế à, cách nói này của anh có vẻ hơi lòng vòng một chút.
Hình như đây là lần thứ hai anh chủ động nhắc tới người nhà của mình.
Trước đây Thanh Chiêu cũng từng nói, Triều Dương là con cả, anh ta là con thứ ba, còn con thứ hai và con thứ tư là con của mẹ kế, cũng là con của tình nhân, nhưng từ khi mẹ Triều Dương chủ động ly hôn đã được đưa lên chính thức.
“Hôm nay anh làm vậy với anh ta sẽ không gây ra chuyện gì chứ?” Đường Ngọc Sở nghĩ tới trong nhà quyền thế thường xảy ra cảnh tượng đẫm máu, đấu đá lẫn nhau, nhất là nhà có sự nghiệp lớn như nhà họ Lục, chắc chắn người thừa kế như anh sẽ là cái đinh trong mắt mẹ kế và hai đứa con của bà ta.
Cô sợ Lục Thần Tây sẽ trả thù.
Nhưng Lục Triều Dương lại mỉm cười: “Cậu ta không dám đâu.”
Từ nhỏ, Lục Thần Tây đã bị mẹ anh ta chiều hư, chỉ biết chơi bời, chưa bao giờ dùng đầu óc để suy nghĩ.
Nói dễ nghe một chút là ngây thơ.
Còn nói khó nghe là ngu xuẩn.
Người như vậy muốn báo thù cũng phải có đầu óc, nhất là khi đối phương mạnh hơn mình, anh ta chỉ là người có lòng chứ không có can đảm.
Nhưng Lục Thần Tây không dám không có nghĩa là người khác cũng không dám.
Lục Triều Dương nhíu mày, bên tai lại vang lên những lời Lục Thần Tây đã nói với anh.
“Anh cả, người phụ nữ kia là tình nhân hay bạn gái anh? Nhìn dáng vẻ như bảo vệ của quý của anh cả, có lẽ là bạn gái đúng không? Vậy thì anh cả nên cẩn thận một chút, ngộ nhỡ bị anh tôi biết anh có bạn gái, tôi nghĩ cuộc sống của anh sẽ không bình yên lắm đâu.”
“Dù gì anh tôi cũng thích giật đồ của anh nhất.”
Lục Thần Tây không đáng sợ, nhưng anh của anh ta thì không thể không đề phòng.
Một lúc sau Đường Ngọc Sở không thấy anh lên tiếng, nên buồn bực ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy tâm trạng.
Cô nhíu mày gọi anh: “Triều Dương?”
“Hả?” Lục Triều Dương hoàn hồn, vừa cúi xuống đã bắt gặp đôi mắt tràn đầy nghi ngờ của cô, nên khẽ mỉm cười: “Sao thế?”
“Anh đang nghĩ gì thế?” Đường Ngọc Sở hỏi.
“Không có gì.”
Lục Triều Dương buông cô ra, tiện thể để cô ngồi xuống.
Hai người ngồi nhìn nhau, rồi Lục Triều Dương khẽ cười, trong đôi mắt đen thâm thúy toát lên vẻ dịu dàng: “Sở Sở, khi nào có cơ hội, anh sẽ kể mọi chuyện cho em nghe.”
Đường Ngọc Sở khẽ nhướng chân mày, rồi cười nói: “Thật ra chuyện này cũng không có gì to tát, dù gì em cũng gả cho anh rồi, nên em không quan tâm đến mấy chuyện khác.”
Lục Triều Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đầy sức sống của cô, tim anh không khỏi rung động,